Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 524

“Không biết nhị tiên sinh đại giá quang lâm là có việc gì?” Thẩm Lương Thọ hỏi.
Kỳ thực không cần hỏi hắn cũng đã đoán được lý do. Chỉ là Ma Thiên Các trước nay làm việc rất không theo lẽ thường nên vẫn phải hỏi lại cho chắc.
Ngu Thượng Nhung đáp: “Nghe nói Đan Dương Tông có Trảm Liên Bảo Mệnh Đan?”
Thẩm Lương Thọ thầm nghĩ, quả nhiên, bèn nhanh chóng nở nụ cười: “Người đâu.”
“Có… có đệ tử.” Một tên đệ tử Đan Dương Tông run rẩy đứng lên.
“Lấy mười viên Bảo Mệnh Đan ra tặng cho nhị tiên sinh.” Thẩm Lương Thọ căn dặn.
“Vâng… vâng…”
Tên đệ tử kia vừa định rời đi, Ngu Thượng Nhung đã khoát tay nói: “Tốt nhất là một trăm viên.”
Thẩm Lương Thọ câm nín.
Hiện nay Bảo Mệnh Đan cung không đủ cầu, một trăm viên hoàn toàn không phải là số lượng nhỏ.
Thẩm Lương Thọ lộ vẻ mặt khó xử, khẽ nói: “Nhị tiên sinh, mời ngài vào uống chén trà nghỉ chân một chút.”
“Không được, ta phải đi ngay.” Ngu Thượng Nhung thong dong đáp.
“Vậy ngài chờ một lát, ta đi lấy Bảo Mệnh Đan cho ngài.” Thẩm Lương Thọ không dám chậm trễ, vội vàng xoay người đi về phòng luyện đan.
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn Bệ Ngạn đang lơ lửng trên không, gật đầu một cái. Bệ Ngạn hạ xuống đất đi tới ngồi ngay bên cạnh hắn.
Đám đệ tử lần đầu tiên được trông thấy toạ kỵ cấp truyền thuyết, sợ hãi đến mức lùi về một góc.
Không bao lâu sau, Thẩm Lương Thọ mang theo một trăm viên Bảo Mệnh Đan rảo bước trở về, cung kính dâng lên cho Ngu Thượng Nhung:
“Nhị tiên sinh, đây là một trăm viên Bảo Mệnh Đan.”
“Nghe nói Đan Dương Tông còn có Khai Diệp Đan?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
Trong lòng Thẩm Lương Thọ đang nhỏ máu, vừa nghe đối phương nói muốn Khai Diệp Đan, vẻ mặt lập tức trở nên đau khổ:
“Nhị tiên sinh, Đan Dương Tông chỉ có Bảo Mệnh Đan thôi. Khai Diệp Đan rất quý giá, muốn luyện chế ra được cực kỳ khó khăn, hiện tại chỉ có Bắc Đẩu Thư Viện mới luyện được.”
Ngu Thượng Nhung nghe vậy gật đầu. Hắn cầm lấy một trăm viên Bảo Mệnh Đan đưa lên mũi ngửi. Mùi hương đan được đặc thù xộc thẳng vào mặt.
“Nhị tiên sinh, ngài muốn trảm kim liên sao?” Thẩm Lương Thọ nhìn quanh rồi hạ giọng hỏi.
“Hửm?”
Thẩm Lương Thọ lén lút nói: “Nhị tiên sinh, trước khi trảm liên hãy uống một viên Bảo Mệnh Đan, sau đó phải chém một phát vừa nhanh vừa chuẩn…”
Ngu Thượng Nhung nhìn Thẩm Lương Thọ, khẽ hỏi: “Có cần chú ý gì không?”
Thẩm Lương Thọ lại quay đầu nhìn đám đệ tử sau lưng rồi chỉ chỉ về phía rìa bình chướng. Ngu Thượng Nhung hiểu ý, cùng hắn đi tới rìa bình chướng.
Thẩm Lương Thọ nói nhỏ như một tên ăn trộm: “Nếu có Khai Diệp Đan thì ngài nên sử dụng trong giai đoạn tiền kỳ, có thể giúp thực lực tăng lên nhanh chóng. Về hậu kỳ thì Khai Diệp Đan chẳng còn bao nhiêu tác dụng nữa. Sau khi đề thăng tu vi, dược hiệu sẽ từ từ giảm xuống. Ngoài ra cần chú ý một việc, tốc độ khai diệp quá nhanh sẽ khiến căn cơ bất ổn.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu. “Có đạo lý.”
“Nhị tiên sinh, sau khi trở về xin ngài hãy nói tốt mấy câu trước mặt Cơ lão tiền bối, Thẩm Lương Thọ vô cùng cảm kích.” Thẩm Lương Thọ khom người nói.
“Khách khí rồi.” Ngu Thượng Nhung cất Bảo Mệnh Đan rồi điểm nhẹ mũi chân, bay về phía Bệ Ngạn.
“Cung tiễn nhị tiên sinh.”
Ngu Thượng Nhung đứng trên lưng Bệ Ngạn bay về phía chân núi Đan Dương Sơn.
Tiễn Ngu Thượng Nhung rời đi, Thẩm Lương Thọ mới vội vàng xoay người chạy về phòng nghị sự. Vừa đẩy cửa bước vào hắn đã lên tiếng:
“Ngô tông chủ, hắn đi rồi!”
Trong góc phòng, Ngô Đại Dụng run rẩy bước ra, lau lau mồ hôi trên mặt rồi len lén nhìn lên trời. Sau khi tin chắc Ngu Thượng Nhung đã rời đi, hắn mới mở miệng nói:
“Còn may có ngươi kịp thời xử lý, thật hù chết ta mà !”
“Tông chủ đừng hoảng sợ, nhị tiên sinh cũng không có địch ý.” Thẩm Lương Thọ an ủi.
“Dù nói thế nào, Đan Dương Tông chúng ta cũng không trêu chọc nổi Kiếm Ma, càng không dám trêu chọc Ma Thiên Các.” Ngô Đại Dụng thở phào đáp.
Cùng lúc đó.
Sau một đêm lĩnh hội Thiên thư, Lục Châu mở mắt, cảm nhận được lực lượng phi phàm đã hồi phục được khoảng một phần năm.
Với tốc độ này, chỉ cần năm ngày hắn đã có thể hồi phục toàn bộ lực lượng phi phàm trong cơ thể. Quả nhiên tốc độ lĩnh hội đã tăng lên.
“Loại thần thông Thiên thư thứ năm sẽ là gì đây?” Lục Châu thì thào tự nhủ.
Hắn đứng dậy quan sát bản đồ da dê cổ. Ngoại trừ thiên hạ Đại Viêm, những nơi khác đều chìm trong sương mù mờ mịt, chẳng thấy được gì.
Thôi thì rút thưởng một chút cho đời vui vẻ.
Lục Châu ngồi xuống, mặc niệm: “Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 54 điểm may mắn, thu hoạch được 5 Thẻ Dịch Dung.].
[Thẻ Dịch Dung có thể thay đổi dung mạo, mỗi lần sử dụng duy trì liên tục năm ngày.].
“Thẻ Dịch Dung?” Lục Châu nghi hoặc nhìn tấm thẻ đạo cụ mới xuất hiện.
Hiện tại Hệ thống đều hố người chơi như vậy sao? Động một chút là quăng ra mấy tấm thẻ gân gà cùi bắp?
Thẻ Dịch Dung thì có ích lợi gì? Hiện tại dung mạo Lục Châu đã thay đổi rất nhiều so với lúc mới xuyên không tới.
Thẻ đạo cụ càng lúc càng vớ vẩn!
“Sư phụ, Tư Vô Nhai cầu kiến.” Ngoài viện truyền tới giọng nói của Chiêu Nguyệt.
“Có chuyện gì?”
“Hắn bảo đã nghĩ ra chuyện về thuỷ tinh cầu ký ức.”
“Đưa nó tới đây.”
“Vâng!”
Không bao lâu sau, Chiêu Nguyệt đã đưa Tư Vô Nhai đến Đông Các.
Trạng thái tinh thần của Tư Vô Nhai hôm nay rõ ràng đã khá hơn mấy hôm trước nhiều. Hắn cẩn thận đẩy cửa bước vào, Chiêu Nguyệt vẫn đứng chờ ở bên ngoài.
Bước vào trong phòng, Tư Vô Nhai thấy sư phụ đang ngồi trên đệm bồ đoàn, hai mắt nhắm hờ.
“Sư phụ.”
Lục Châu chậm rãi mở mắt. “Ngồi đi.”
“Đồ nhi không dám.”
“Vậy thì nói.”
Tư Vô Nhai gật đầu, chậm rãi nói: “Mấy ngày nay đồ nhi tĩnh toạ trong động diện bích, liên tục nghĩ về chuyện thuỷ tinh cầu ký ức. Đồ nhi cảm thấy thuỷ tinh cầu hẳn phải ở Nhung Tây chứ không phải Nhung Bắc.”
“Sao ngươi lại khẳng định như vậy?” Lục Châu hỏi.
“Sau khi sư phụ phong ấn ký ức của mình, người đã đi một chuyến đến Nhung Tây. Nhung Tây có ngũ quốc, gồm Kỳ Quăng, Vu Hàm, Túc Thận, Trường Cổ và Lâu Lan. Người ngũ quốc thờ phụng ngưu quỷ, xà thần. Sau khi sư phụ phong ấn ký ức trở về liền bị thập đại cao thủ vây công lần thứ nhất… Hiểu rõ hành tung của sư phụ rồi hiến kế vây công, lại có đủ động cơ và thực lực làm vậy thì chỉ có thể là bọn người Lâu Lan.”
“Lâu Lan?” Lục Châu nghi hoặc.
Khi Lục Châu mới xuyên không tới vẫn luôn cho rằng Cơ Thiên Đạo bị vây công là do đám nghiệt đồ giở trò quỷ, Vu Chính Hải là kẻ bị hiềm nghi lớn nhất. Nay nghe Tư Vô Nhai giải thích lại thấy khá hợp lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận