Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1750: Kiếm đạo nhanh nhất

Kiếm cương quét sạch một vùng, đám Quán Hung không đứng lên được nữa, Lục Châu mới thu hồi kiếm cương.
Vị Danh Kiếm xoay tròn trước mặt hắn.
“Hư cấp?” Đế Nữ Tang gật đầu nói, “Thì ra là có một kiện vũ khí hư cấp.”
Lục Châu thu hồi Vị Danh, ngẩng đầu nhìn nàng: “Hư?”
Đế Nữ Tang ung dung nói: “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang… Vạn vật có linh, quy về Thái Hư. Hư cấp là đẳng cấp cao nhất của vũ khí, vì sao ngươi lại có được?”
Lục Châu không trả lời câu hỏi của nàng mà nói: “Thái Hư tự cho mình là tối cao nên mới đặt hư cấp là đẳng cấp cao nhất?”
Đế Nữ Tang gật đầu. “Ừm.”
Cho tới bây giờ, Lục Châu vẫn không có ấn tượng xấu với Đế Nữ Tang. Ít nhất đến bây giờ nàng không hề che che giấu giấu chuyện gì, có gì nói nấy… Đương nhiên nói không chừng nàng cũng có thể là một nữ nhân tâm cơ siêu cấp, lừa được cả hắn.
“Ngươi còn chưa nói cho ta biết vì sao ngươi lại có vũ khí hư cấp?” Đế Nữ Tang hỏi.
“Vì sao lão phu không thể có?” Lục Châu hỏi ngược lại.
“Muốn nắm giữ vũ khí hư cấp ít nhất đều là Thánh nhân. Ngươi lại không phải Thánh nhân… Mà không đúng, vừa rồi lực lượng của ngươi đã tiếp cận đến Thánh nhân rồi.” Đế Nữ Tang mâu thuẫn nói.
Lục Châu nghe vậy bèn hỏi nàng: “Ngươi cũng muốn có hư cấp sao?” Hắn lo ngại nữ nhân này có ý nghĩ cướp đoạt.
Đế Nữ Tang lắc đầu: “Không hứng thú.”
Nói xong nàng lại bảo: “Hư cấp trong tay ngươi cũng không giết được hắn.”
“Hả?”
“Ngươi nhìn đi.”
Lục Châu nhìn về hướng tay nàng chỉ, quyền trượng quấn đầy hồng tuyến vẫn còn đó.
“Sinh mệnh của hắn cộng hưởng với thiên địa, cấu kết với đám người Quán Hung. Hắn không chết, những Quán Hung khác cũng không chết được.” Đế Nữ Tang bỗng cười nói, “Nhưng mà ta có thể giết hắn, ngươi có thể cầu xin ta.”
Vừa rồi còn nghĩ nàng vô hại, vòng vo nửa ngày, hoá ra là đào hố chờ lão phu nhảy?
Lục Châu nói: “Ngươi có thể giết chết hắn?”
Đế Nữ Tang khoanh tay trước ngực, bộ váy dài nở rộ như một đoá ngọc lan. Nàng tự tin nói: “Không có người nào mà ta không giết được.”
“Ngươi cũng nói với đám người Thái Hư như vậy?”
“Ta cũng có thể giết người Thái Hư… ngoại trừ những lão ngoan đồng kia.” Đế Nữ Tang nói, “Ngươi mau cầu xin ta đi, hắn sắp thoát ra rồi!”
Lục Châu nhíu mày, không ngờ sinh mệnh lực của đại tế tự lại ương ngạnh như thế. Đối phương hẳn là có thực lực gần với đại chân nhân.
Đế Nữ Tang nóng nảy thúc giục: “Vì sao ngươi không chịu cầu xin ta?”
“Sao lão phu phải cầu ngươi?”
“Ngươi không giết được hắn.”
“Sao ngươi biết lão phu không giết được hắn?” Lục Châu hỏi lại.
Đế Nữ Tang đánh giá hắn một phen rồi đáp: “Ngươi sẽ thất bại thôi.”
“Chỉ giáo cho?”
“Thực lực của ngươi mạnh hơn hắn, nhưng hắn lại chuẩn bị đầy đủ hơn. Nhìn đi…” Đế Nữ Tang chỉ tay về phía quyền trượng.
Hồng tuyến quấn quanh quyền trượng càng lúc càng đậm màu. Mà trên thi thể đám người Quán Hung cũng xuất hiện tiên huyết.
Đây chính là Huyết Vu Phong Ấn Đại Trận, phàm là Quán Hung chết bên trong đại trận đều sẽ bị đại tế tự điều khiển. Lục Châu cực kỳ chán ghét thứ vu thuật này.
Oanh!
Đại tế tự từ trong hố sâu bay ra, toàn thân đỏ rực một màu của máu. Hắn vừa nhấc tay, đám thi thể Quán Hung nằm tán loạn dưới đất đã lập tức sống lại, bò dậy đi tới, ánh mắt trống rỗng vô thần, tứ chi cứng ngắc.
Đại tế tự bật cười ha hả: “Ta đã nói rồi, ngươi không giết được ta!”
“Đừng đắc ý quá sớm.” Lục Châu thôi động Thời Chi Sa Lậu và bóp nát một tấm Thẻ Nhược Điểm.
Thời gian đứng yên bất động, duy chỉ có Đế Nữ Tang là không bị ảnh hưởng. Điều này có nghĩa là nàng lĩnh ngộ được đạo lực lượng còn cao cấp hơn, hoặc là càng tinh thông quy tắc thời gian hơn hắn.
“Thời Chi Sa Lậu?” Đế Nữ Tang đứng trên không trung nhìn xuống. “Đồ của Ma Thần.”
Đế Nữ Tang lại càng thêm hiếu kỳ về Lục Châu. Nàng nhìn tới nhìn lui hòng tìm ra nhiều bí mật hơn từ trên người hắn. “Đáng tiếc ta chưa từng gặp Ma Thần.”
Nàng tiếp tục xem trận chiến. Dù thiên băng địa liệt, dù đất trời sụp đổ nàng cũng sẽ không nhúng tay.
Thời gian bất động kết thúc, Lục Châu xuất hiện trước mặt đại tế tự.
Nhờ Thẻ Nhược Điểm, Lục Châu nhìn ra được điểm yếu của đại tế tự, nhưng điểm yếu đó đang liên tục chạy dọc khắp thân thể hắn với tốc độ cực nhanh khiến người ta sinh ra ảo giác toàn thân hắn đều là nhược điểm.
Lục Châu dứt khoát xuất kiếm.
Đây là kiếm đạo nhanh nhất mà Ngu Thượng Nhung từng thấy.
Lúc mới học nghệ bái sư, Ngu Thượng Nhung tuổi nhỏ từng hỏi sư phụ một câu: Sư phụ, trên đời này kiếm đạo nhanh nhất là gì?
Sư phụ đáp: “Kiếm giết người.”
Đây là một đáp án cực kỳ qua loa lấy lệ. Trong một khoảng thời gian dài Ngu Thượng Nhung đều cho là thế.
Mãi cho đến khi hắn trở thành Kiếm Ma mà người người chỉ nghe đến tên đã sợ mất mật, hắn mới hiểu được hàm nghĩa của kiếm đạo nhanh nhất. Trên đời này không có kiếm đạo nào nhanh nhất, chỉ cần nhanh hơn đối thủ là được.
Thời điểm đó, hắn cũng giống như sư phụ, đứng ở chỗ cao quan sát thế nhân. Hắn rất khó có thể dùng ngôn ngữ để mô tả về chân lý của kiếm đạo cho người khác hiểu.
Nếu có ai hỏi, Ngu Thượng Nhung cũng chỉ có thể trả lời qua loa hệt như sư phụ lúc trước.
Mà lúc này, hắn đang ngừng thở, cố hết sức để nắm bắt được nhất cử nhất động của sư phụ. Đáng tiếc…
Lục Châu xuất kiếm chỉ có ba giây đã kết thúc. Ngu Thượng Nhung chẳng nhìn thấy gì cả.
Những người khác lại càng không nắm bắt được tốc độ của Lục Châu.
Mà trong mắt đại tế tự có tu vi chân nhân, cái hắn nhìn thấy là kiếm chiêu như cuồng phong từ bốn phương tám hướng đâm tới, tựa như có ngàn vạn cánh tay đang cùng lúc huy động kiếm cương, đâm thủng thân thể hắn.
Đại tế tự cúi đầu, trợn mắt nhìn huyết động trên người mình. Mỗi một kiếm đều đâm đúng chỗ, vừa vặn, không sâu cũng không nông.
Đại tế tự không ngừng thở dốc… sau đó lại cười ha hả. Hắn nhìn chằm chằm Lục Châu, lặp đi lặp lại một câu:
“Ngươi giết không được ta, ngươi giết không được ta…”
Lục Châu nhìn thấy một màn quỷ dị. Tiên huyết trên người đại tế tự chảy ngược trở vào vết thương, da thịt từ từ khép lại như chưa từng bị đâm thủng.
“Hả?” Lục Châu nghi hoặc khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận