Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 898

Kỳ thực Cửu Trọng Điện có Tư Không Bắc Thần đã đủ mạnh, nhưng người đứng ở tít trên cao như hắn khó có thể quản việc vặt bên dưới. Lực lượng trung kiên trong một đại tông môn vẫn luôn rất quan trọng.
Ngu Thượng Nhung cũng đang ngứa tay, lập tức nói: “Mời.”
Tư Không Bắc Thần cười nói: “Hậu bối muốn luận bàn, phân định thắng thua lập tức dừng lại. Lục huynh cùng xem nhé?”
Lục Châu thản nhiên đáp: “Được.”
Mọi người đi ra ngoài đại điện, không gian bên ngoài thoáng đãng rộng rãi, dường như ai nấy đều đã quên đi cảnh tượng Trần Bắc Chinh bị giết.
Ngu Thượng Nhung và Trương Thiếu Khanh bay lên không trung, hai người chắp tay chào nhau.
Trương Thiếu Khanh nói: “Các hạ là bát diệp, vậy ta chỉ sử dụng tu vi bát diệp.”
“Không cần như vậy, chỉ sợ ngươi dùng tu vi cửu diệp cũng phải thua.”
Vẫn rất tự tin.
“Mời.”
Vừa nói xong, hai người đồng thời xuất kiếm. Hư ảnh loé lên, chỉ trong giây lát đã giao thoa ầm ầm!
Thức thứ nhất trôi qua, không có kiếm chiêu hoa lệ và kiếm cương đầy trời. Hai người vẫn lăng không đối mặt nhau.
“Chỉ là thăm dò thực lực đối phương.” Vu Chính Hải đánh giá.
Tư Không Bắc Thần nghi hoặc nói: “Ngươi cũng hiểu kiếm thuật?”
“Ta không hiểu kiếm thuật, ta am hiểu đao pháp. Trong mắt ta, kiếm đạo rất không phóng khoáng, càng không bá đạo bằng đao pháp. Nam nhân thì nên bá đạo một chút.” Vu Chính Hải nói.
Lục Châu vuốt râu giải thích: “Đồ nhi này của lão phu luôn ngạo khí như thế, chỉ cần quen là được.”
Tư Không Bắc Thần chỉ xem Vu Chính Hải như tuổi trẻ hậu bối ngựa non háu đá nên không so đo, nhưng sư phụ hắn lại bảo quen là được, đây rốt cuộc là sư đồ cái kiểu gì?
Ngu Thượng Nhung và Trương Thiếu Khanh lại rút kiếm, kim sắc cương khí và hồng sắc kiếm cương va chạm!
Lục Châu chú ý thấy Trường Sinh Kiếm của Ngu Thượng Nhung đã không còn phát ra quang mang màu đỏ nhạt.
Mấy trăm đạo kiếm cương va chạm, hai người bay ngược ra sau.
“Đây là Kiếm Ý Vô Ngân.” Vu Chính Hải bình luận. “Nếu là ta ứng đối với chiêu này của sư đệ, ta nhất định sẽ sử dụng Đại Hải Vô Lượng, dùng đao cương thế như lôi đình để áp chế.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nhìn Vu Chính Hải với vẻ kỳ quái, ánh mắt như đang nói, đại sư huynh, huynh là nội ứng do quân địch phái tới có đúng không?
“Ách… trong lòng nhất thời ngứa ngáy khó nhịn.” Vu Chính Hải xấu hổ nói. Trên đời này, nếu Vu Chính Hải tự xưng mình là người hiểu Ngu Thượng Nhung thứ hai thì sẽ không ai dám xưng thứ nhất.
Tư Không Bắc Thần nói: “Kiếm ý khó nắm giữ, dùng đao cương số lượng lớn để áp chế đúng là cách lựa chọn chính xác nhất.”
Nghe được Điện chủ công nhận, bốn vị thủ toạ đều phải kinh ngạc.
Chúc Huyền ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ không thể tin. Hắn cảm giác được Ngu Thượng Nhung đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Trương Thiếu Khanh cũng thế, cửu diệp lại không thể chiến thắng bát diệp trong khoảng thời gian ngắn, dù lát nữa có thắng được thì cũng không quang vinh. Thế là hắn cất cao giọng nói:
“Các hạ cẩn thận. Một chiêu định thắng thua.”
Hai tay hắn cầm kiếm giơ lên, nguyên khí từ từ ngưng tụ, một tia kiếm cương dài hơn mười mét xuất hiện. Hồng liên xuất hiện dưới chân, chín mảnh liên diệp cấp tốc xoay tròn, hồng sắc kiếm cương toả quang mang chói mắt. Trương Thiếu Khanh đã dùng toàn lực ứng phó.
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu, tay cầm Trường Sinh Kiếm đứng yên tại chỗ.
Vu Chính Hải nghi hoặc nhìn sư đệ, nhớ lại tình cảnh nhị sư đệ đại chiến với Ma Lộ Bình tại Dự Châu, thế là nhanh chóng đưa ra phán đoán: “Nhị sư đệ thắng.”
Tuy rằng hắng không biết nhị sư đệ làm cách nào để thủ thắng nhưng hắn nhìn ra vẻ thắng lợi trên mặt Ngu Thượng Nhung.
Tư Không Bắc Thần là cao thủ thập diệp còn không nhìn thấy Ngu Thượng Nhung có cơ hội thủ thắng nào, bèn hỏi: “Tiểu hữu chắc chắn như vậy?”
“Kiếm đạo của nhị sư đệ có thể biến không thể thành có thể, biến mục nát thành thần kỳ. Đương nhiên… vẫn kém hơn đao pháp của ta một chút.” Vu Chính Hải không quên khoác lác một phen.
Các vị thủ toạ đều nghẹn họng.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhả ra mấy chữ: “Quen là được.”
Tư Không Bắc Thần lại câm nín.
Đây quả thật là cao nhân đã khai Mệnh Cách?
Cùng lúc đó.
Tại chân trời, Trương Thiếu Khanh cầm kiếm nói: “Cố làm ra vẻ cũng không có ích gì đâu. Ngươi trốn không được.” Nói xong, tia kiếm cương đánh tới.
Ngu Thượng Nhung nở nụ cười, tay phải buông lỏng, Trường Sinh Kiếm bay ra ngoài, pháp thân xuất hiện.
Ông! Một toà pháp thân không kim liên hiện ra, hai bàn tay nâng lên đột nhiên chập lại kẹp lấy tia kiếm cương dài hơn mười mét.
Ngu Thượng Nhung tung người bay lên chộp lấy Trường Sinh Kiếm, những mảnh kim diệp sắc bén như lưỡi đâm thẳng về phía trước.
“Không được!” Trương Thiếu Khanh biến sắc, cưỡng ép thu hồi kiếm cương nhưng không được, đành dùng trường kiếm che ở trước người.
Ngu Thượng Nhung dừng kiếm cách người Trương Thiếu Khanh một khoảng ngắn.
“Ngươi thua.”
Tám mảnh kim diệp vây xung quanh Trương Thiếu Khanh bay trở về thân thể Ngu Thượng Nhung, mảnh kim diệp cuối cùng từ một phân ra thành hai rồi ẩn vào cơ thể, biến mất không thấy đâu nữa.
Chiến đấu không hề kịch liệt như trong tưởng tượng của mọi người, chỉ đơn giản mấy chiêu đã phân thắng bại. Đám kim diệp vây xung quanh Trương Thiếu Khanh chỉ cần tiến lại gần nửa tấc sẽ tạo thành vết thương.
Trương Thiếu Khanh rất khó có thể chấp nhận kết quả này, hắn không hiểu vì sao pháp thân của người này không có kim liên, càng không cam tâm cửu diệp lại bị bát diệp đánh bại… Đây là một sỉ nhục lớn vô cùng, cho dù là ai cũng không chịu đựng được, thế là hắn trầm giọng nói:
“Lại lần nữa!!”
Trường Sinh Kiếm bay vào trong vỏ kiếm, Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười: “Ta vốn không am hiểu luận bàn. Nếu là thực chiến, ngươi đã là vong hồn dưới kiếm của ta, cần gì phải đấu lại?”
“Ngươi… Ta nói đấu lại là phải đấu lại!!” Kiếm trong tay Trương Thiếu Khanh ông ông rung động.
Ngu Thượng Nhung mặc kệ hắn, đạp không bay về. Thắng bại đã phân, còn đấu tiếp sẽ rất nhàm chán.
Thái độ hờ hững của hắn đã chọc giận Trương Thiếu Khanh. Kiếm trong tay toả ra ngàn vạn kiếm cương bay về phía Ngu Thượng Nhung.
“Làm càn!” Tư Không Bắc Thần khẽ phất tay áo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận