Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 587

“Bằng hữu, ngươi có vẻ hiểu biết rất nhiều về hắn.” Thanh bào kiếm khách vẫn ôn hoà như trước.
Nam tử đặt chén trà xuống, cười ha hả: “Chỉ là nghe nói thôi.”
“Vậy ngươi có biết… tên ngươi đã nằm trong danh sách tử vong của hắn không?” thanh bào kiếm khách khẽ cười một tiếng.
“Hả?”
Ông.
Thanh kiếm trong tay thanh bào kiếm khách hơi rung động.
Nam tử cả kinh ngẩng đầu nhìn về phía thanh bào kiếm khách đối diện.
Thanh bào kiếm khách nói: “Thử Vương Lý Thương… thật xin lỗi, thời gian của ngươi đã hết.”
Thử Vương Lý Thương đột nhiên mở to mắt, chỉ trong giây lát đã minh bạch vị thanh bào kiếm khách ôn tồn lễ độ trước mặt mình là người nào, bờ môi không khỏi run run, thất thanh thốt lên: “Kiếm Ma!”
Vụt!
Trường Sinh Kiếm ra khỏi vỏ! Kiếm cương đánh tới với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Phù văn năng lượng lập loè, hàn mang chợt hiện.
Xoẹt!
Trường Sinh Kiếm vào vỏ. Một đạo năng lượng yếu ớt chui vào trong vỏ kiếm.
Hết thảy trở lại yên tĩnh, phảng phất như chưa từng có chuyện xảy ra.
Bốn phía vẫn náo nhiệt, nói nói cười cười.
Ngu Thượng Nhung nâng chung trà lên nhấp một miếng rồi đặt xuống, đưa mắt nhìn Thử Vương Lý Thương ngồi đối diện, mỉm cười nói: “Cáo từ.”
Cho đến khi Ngu Thượng Nhung đi xuống lầu không còn bóng dáng, Thử Vương Lý Thương vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
Hai mắt hắn híp lại chưa kịp mở ra, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi. Miệng hắn khẽ há ra như định nói cái gì.
Thử Vương Lý Thương là tướng quân thủ thành Dự Châu, cũng được mệnh danh là đệ nhất thám tử.
Hắn am hiểu thu thập tin tức khắp nơi, lẻn vào doanh địa địch nhân tập sát, là tướng tài đắc lực nhất của một trong bát đại thống lĩnh Quý Thanh Thanh!
Thường ngày hắn rất khiêm tốn, chỉ lê la trong các trà quán tửu lâu, lúc thì nghe người ta khoác lác, lúc thì nghe người ta kể chuyện. Chỉ duy có lần này hắn nhất thời nhanh miệng nói mấy câu, lại không ngờ gặp phải Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung.
Đáng tiếc… tất cả đều đã muộn.
Không biết đã qua bao lâu, tiểu nhị mới chạy tới thu dọn đồ đạc.
“Khách quan… khách quan?”
Thấy Thử Vương Lý Thương không trả lời, tiểu nhị huơ huơ bàn tay trước mặt hắn, vẫn không thấy phản ứng gì.
Tiểu nhị bèn lấy ngón tay chọc hắn một cái. Thân thể cứng ngắc của Thử Vương Lý Thương ngã ra sau.
Bịch!
Phần cổ xuất hiện một vết rách, máu không ngừng tuôn ra từ đó.
“Giết người rồi!”
“Giết người rồi!”
Trong phủ tướng quân, Kinh Châu Thành.
Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai đang thương thảo kế hoạch, Hoa Trọng Dương đột nhiên bước vào, tay cầm tình báo của Ám Võng, khom người nói:
“Khởi bẩm Giáo chủ và thất tiên sinh, Thử Vương Lý Thương ở Dự Châu đã bị người ta giết bằng một nhát kiếm…”
Nói xong hắn làm động tác cắt cổ.
“Đây là người thứ mấy rồi?” Vu Chính Hải chắp tay sau lưng hỏi.
“Là người thứ năm trong tháng… Tướng quân thủ thành Dự Châu là thủ hạ của một trong bát đại thống lĩnh Quý Thanh Thanh. Cả năm người bị giết đều là thủ hạ của nàng ta.” Hoa Trọng Dương nói.
“Tính cả Văn Thư tướng quân thì tổng cộng hắn đã giết sáu người. Rốt cuộc người này là ai, có lai lịch gì?”
Hoa Trọng Dương lắc đầu đáp: “Người này bắt chước nhị tiên sinh, lập ra một danh sách tử vong khác, cách mấy ngày lại viết thêm mấy cái tên lên bảng danh sách. Điểm khác biệt với bản danh sách của nhị tiên sinh chính là người có tên trên danh sách này có thể rời đi, chỉ cần chịu đi thì sẽ được sống. Kẻ nào chấp mê bất ngộ thì giết không tha.”
“Thú vị, thật thú vị… Người thú vị như vậy, sau này nếu gặp được bản Giáo chủ nhất định phải kết bái với hắn!” Vu Chính Hải cười sảng khoái.
Tư Vô Nhai nghi hoặc nói: “Có khi nào chính là nhị sư huynh không?”
Vu Chính Hải nghiêm mặt lại: “Nhị sư đệ?”
“Khắp thiên hạ này người có thể dùng một kiếm chém giết đối thủ… e là chỉ có mình nhị sư huynh.” Tư Vô Nhai nói đến đây, lập tức bổ sung thêm. “Đương nhiên đại sư huynh cũng làm được, thậm chí còn làm tốt hơn.”
“Hiền đệ, đệ thật sự cảm thấy đó là hắn?” Vu Chính Hải xoay người lại, ánh mắt phức tạp nhìn Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai sững sờ, bèn đáp: “Có lẽ… là đệ suy nghĩ nhiều.”
“Vi huynh cũng cho là vậy.”
Hoa Trọng Dương sao có thể không hiểu, bèn khom người nói sang chuyện khác: “Thuộc hạ còn có một chuyện bẩm báo.”
“Nói đi.”
Hoa Trọng Dương đưa ra một xấp giấy. “Chuyện Cơ lão tiền bối dùng tay không nâng Huyền Không đảo… có lẽ không phải là giả.”
Vu Chính Hải mở xấp giấy ra xem, trên đó đều là những bài đồng dao hoặc thơ ca do dân gian làm ra.
Xem xong, Vu Chính Hải đặt xấp giấy lên bàn, cười nói: “Mặc kệ là thật hay giả, đối với chúng ta đều là chuyện tốt. Có Ma Thiên Các chấn nhiếp, các tu hành giả trong cảnh nội Đại Viêm sẽ không dám tuỳ tiện nhúng tay vào chuyện giữa U Minh Giáo và hoàng thất.”
Tư Vô Nhai nói: “Nhưng mà đại sư huynh… sư phụ lão nhân gia người không thích huynh dùng danh tiếng của Ma Thiên Các…”
Vu Chính Hải lắc đầu. “Hiền đệ, đệ là người thông minh một đời nhưng lại hồ đồ nhất thời.”
Tư Vô Nhai nghi hoặc.
Vu Chính Hải mặt dày đáp: “Sư phụ lão nhân gia người rõ ràng muốn tính sổ với ta… chuyện đã đến nước này, chi bằng ta cứ tiếp tục làm cho đến cùng.”
Đằng nào mà chẳng bị trừng phạt, không làm nữa thì cũng chẳng thoát tội, chẳng bằng làm tiếp cho rồi.
Hoa Trọng Dương nói: “Hoàng đảo chủ nghe nói Cơ lão tiền bối dùng tay không nâng đảo nên đã vội vã trở về.”
Vu Chính Hải gật đầu.
Khoảng thời gian này Hoàng Thời Tiết đã trợ giúp U Minh Giáo không ít. Bồng Lai đảo gặp khó khăn hắn cũng vẫn đang làm việc cho U Minh Giáo, như vậy là đã tận nghĩa lắm rồi.
“Đã biết.”
Như vậy cũng có nghĩa là U Minh Giáo thiếu đi một sự giúp đỡ lớn để đánh hạ Dự Châu. Tuy nhiên nhờ có cao thủ thần bí ẩn trong bóng tối giúp đỡ nên áp lực giảm đi không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận