Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 782

“Tiền bối!” Kỷ Phong Hành lập tức thay đổi xưng hô, cất tiếng gọi.
“Còn có chuyện gì?”
“Tiền bối đã chia kiếm thuật thành tứ đẳng, vậy xin hỏi tiền bối là mấy đẳng?”
“Ta?” Ngu Thượng Nhung lắc đầu, tiếc nuối nói. “Ta chỉ mới nhị đẳng mà thôi.”
Kỷ Phong Hành lộ vẻ không tin: “Ngay cả tiền bối mà chỉ mới nhị đẳng thì ai đạt tới tứ đẳng cho được?”
“Đương nhiên là gia sư.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Lão sư của tiền bối?” Kỷ Phong Hành cả kinh. “Vậy lão nhân gia người nhất định là kiếm khách cường đại nhất thế gian.”
Ngu Thượng Nhung lại lắc đầu. “Gia sư không chuyên tu kiếm đạo, người am hiểu về chưởng ấn hơn.”
Kỷ Phong Hành cảm thán nói: “Lão tiên sinh am hiểu về chưởng ấn… Tốt quá, ta cũng rất thích dùng chưởng ấn.”
Ngu Thượng Nhung cảm giác người này là kẻ cực kỳ ba phải, lập tức mất hứng thú giao lưu kiếm đạo với hắn. Mà cũng phải thôi, trình độ hai người khác nhau như hoả tiễn và pháo bông, quả thật không cùng một kênh.
“Kiếm thuật của ngươi còn chưa nhập môn, sao lại tự xưng là Kiếm Ma?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
Vu Vu lúc này mới phì cười: “Đại ca ca, đây là danh hào sư huynh ta dùng để hù doạ người khác. Hắn thích kiếm thuật nhưng không có lão sư, nếu đại ca ca chịu dạy hắn thì tốt rồi.”
Ngu Thượng Nhung nghe vậy bèn nói: “Thiên Liễu Quan không có lão sư nào dạy ngươi?”
Kỷ Phong Hành thở dài đáp: “Thiên phú của ta kém xa Vu Vu, ta và Vu Vu là người cùng thôn nên nàng mới muốn giúp ta.”
“Phương thức này có hơi mạo hiểm.”
Còn tưởng đối phương là cao thủ ẩn tàng khí tức, xem ra Ngu Thượng Nhung đã quá xem trọng hắn.
Trời chiều đã ngả về tây. Ngu Thượng Nhung đột nhiên hỏi: “Thiên Liễu Quan toạ lạc ở đâu?”
“Cách đây không xa.”
“Thiên Liễu Quan có cho người đến tá túc không?” Ngu Thượng Nhung mỉm cười.
Kỷ Phong Hành nghe vậy giật mình, lập tức nói: “Nếu là người khác chắc chắn là không được, nhưng là tiền bối thì đương nhiên có thể, cứ tin ở ta.”
Kỷ Phong Hành đã nghe Vu Vu nói vị cao thủ kiếm đạo này là người không có nhà để về. Nếu có thể giữ hắn ở lại Thiên Liễu Quan thì sau này muốn thỉnh giáo kiếm pháp chẳng phải là việc dễ như trở bàn tay?
“Đa tạ.”
Hai ngày sau, tại Đại Viêm.
Trong phân đà U Minh Giáo ở Lương Châu Thành.
Lục Châu nhìn điểm công đức tích luỹ trong giao diện Hệ thống, trong lòng âm thầm vui vẻ. Đây là lúc thích hợp để đề thăng tu vi.
Điểm công đức: 74.603 điểm.
Pháp thân: Bách Kiếp Động Minh.
Tuổi thọ còn lại: 40.521 ngày.
Đạo cụ: 1 thẻ Một Kích Chí Mạng, 62 thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng bị động, 2 thẻ Lồng Giam Trói Buộc, Bạch Trạch đang nghỉ ngơi, Bệ Ngạn, Cát Lượng, 1 thẻ Tuyệt Địa Liệu Thương, 1 thẻ Lôi Cương, 1 thẻ Thẻ Ngụy Trang, 3 thẻ Thái Hư Kính, Thẻ Dịch Dung, 33 thẻ Thẻ Nghịch Chuyển, 1 thẻ Thiểm Diệu Chi Thạch.
Vũ khí: Vị Danh, Trảm Mệnh Đao, Ngọc Phất Trần, Vô Cấu Chi Nhận, Lăng Hư Kiếm bị tổn hại.
Từ Lâu Lan đến Lương Châu, Lục Châu thu hoạch được gần bảy mươi ngàn điểm công đức.
Không đạt tới một trăm ngàn điểm là vì cao thủ Nguyên Thần cảnh không nhiều, điểm ban thưởng cho mục tiêu Thần Đình cảnh cũng giảm xuống còn 10 điểm, từ Phạn Hải cảnh trở xuống không được tính điểm công đức.
Cứ như vậy, dù số lượng địch nhân bị giết rất nhiều nhưng điểm công đức thu được lại ít đi.
“Vậy cũng tốt, tiêu hết năm mươi ngàn, điểm còn lại dùng để rút thưởng và mua thêm thẻ.”
Lục Châu không hề do dự quyết định mua Kim Liên Khai Diệp. Trước khi đề thăng tu vi phải tích trữ thêm mấy tấm Một Kích Chí Mạng mới được, kẻo Hệ thống lại tăng giá.
Lục Châu điểm vào thẻ Một Kích Chí Mạng, giá mười ngàn điểm một tấm.
“Mua.”
Vừa mua xong, Lục Châu nhìn lại bảng giá, không khỏi nhíu mày. Giá thẻ Một Kích Chí Mạng đã tăng lên mười hai ngàn điểm. Những loại thẻ khác cũng tăng theo.
Lục Châu hết nói nổi. Tần suất tăng giá càng lúc càng nhiều, gần như mỗi lần tu vi tăng lên đều sẽ tăng giá thẻ đạo cụ.
[Ting ! thu hoạch được 1.500 người thành kính quỳ bái, ban thưởng 15.000 điểm công đức.].
[Ting ! thu hoạch được 1.000 người thành kính quỳ bái, ban thưởng 10.000 điểm công đức.].
[Ting ! thu hoạch được 564 người thành kính quỳ bái, ban thưởng 5.640 điểm công đức.].
[Ting ! thu hoạch được 346 người thành kính quỳ bái, ban thưởng 3.460 điểm công đức.].
Nghe được một loạt tiếng thông báo, Lục Châu ngây ra một lát, sau đó cực kỳ vui vẻ.
Xem ra bách tính đã trở lại Lương Châu Thành, không biết là đồ đệ nào đang được bách tính quỳ bái? Chỉ là số lượng còn hơi ít một chút, hẳn là do mới chiến tranh không lâu nên đa số dân chúng còn chưa kịp quay về.
Thôi, có ít còn hơn không. Lục Châu nhìn lại giao diện Hệ thống.
Điểm công đức: 99.603 điểm.
Hỏi ngươi có tức hay không?!
Nếu không mua thẻ Một Kích Chí Mạng thì đã có thể mua được hai tấm Kim Liên Khai Diệp, lập tức tấn thăng lên bát diệp. Bây giờ thì hay rồi…
Lục Châu hít sâu một hơi, kìm nén tiếng chửi thể đã ra tới cổ họng.
Nhưng có lẽ do đã quen với thân phận hiện tại, Lục Châu rất dễ dàng lấy lại sự bình tĩnh. Được rồi, cứ như vậy đi, thiếu 400 điểm cũng chẳng phải chuyện gì lớn.
Kèn kẹt !
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Chư Hồng Cộng cung kính bước vào phòng.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!” Chư Hồng Cộng thành kính quỳ rạp dưới đất.
Lục Châu quay đầu nhìn lão bát, bàn tay khẽ vuốt râu vẻ nghiền ngẫm, không biết đang nghĩ gì.
Trong lúc nhất thời, gian phòng rơi vào yên tĩnh.
Thấy Lục Châu không nói, Chư Hồng Cộng kỳ quái ngẩng đầu lên, len lén liếc nhìn sư phụ, nghi hoặc gọi: “Sư phụ?”
Lục Châu lúc này mới mở miệng: “Tu vi của ngươi đến đâu rồi?”
“Bẩm sư phụ, đồ nhi trùng tu đến tam diệp… Gần đây được phụ thân trợ giúp nên đã tịnh tiến thêm một chút.”
“Ồ?” Lục Châu mặt không đổi sắc. “Trong các đệ tử Ma Thiên Các, tu vi của người nào thấp nhất?”
“Là tiểu sư muội Hải Loa.” Chư Hồng Cộng vừa cười vừa nói. “Chuyện này không thể trách tiểu sư muội, nàng nhập môn trễ nhất, thời gian tu hành chưa tới một năm, nay đã sắp đột phá Thần Đình cảnh tiến vào Nguyên Thần cảnh, tốc độ này rất đáng sợ. Thiên phú bậc này dù là cửu sư muội cũng chỉ có thể chào thua.”
“Vậy người đứng thứ hai từ dưới đếm lên là ai?” Lục Châu truy hỏi.
“Chuyện này…” Chư Hồng Cộng bắt đầu suy đoán xem sư phụ đang nghĩ gì, tại sao tự dưng lại hỏi tới tu vi đồ đệ.
Nhị sư huynh, tam sư huynh, tứ sư huynh, ngũ sư tỷ, lục sư tỷ, thất sư huynh đều không cần nhắc tới, tu vi mọi người đều cao hơn mình.
Cửu sư muội là tiểu tổ tông, không dám nhắc tới nàng. Hải Loa sư muội đã nói tới, vậy chỉ còn lại một người… khụ khụ.
“Bẩm sư phụ… là đại sư huynh!” Chư Hồng Cộng nghiêm túc đáp. “Chuyện này cũng không thể trách đại sư huynh, thân là tộc nhân Vô Khải, sau khi phục sinh ký ức huynh ấy vẫn chưa khôi phục, tu vi cũng lâm vào trạng thái ngủ say…”
“Vậy người đứng thứ ba từ dưới đếm lên là ai?” Lục Châu liên tục truy vấn.
Chư Hồng Cộng lúc này mới giật mình minh bạch ý của sư phụ. “Đồ nhi ngu dốt, không nên đắc ý quên mình, đến nay mới tăng lên một diệp đã dám khoe khoang! Đồ nhi nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện!”
[Ting ! dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Bạn cần đăng nhập để bình luận