Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 595

Đám trưởng lão nghị luận ầm ĩ, chưởng môn Sử Hồng lắc đầu nói:
“Trưởng lão Trương Xán của Hoành Cừ Học Phái chúng ta có lẽ đã chết trong tay Ma Thiên Các. Mục tiêu tiếp theo của Ma Thiên Các chính là Hoành Cừ Học Phái chúng ta.”
Đám người giật mình.
Chế giễu Thái Hư Học Cung chẳng khác nào cười người hôm trước hôm sau người cười.
“Nhị trưởng lão, ngươi dẫn người đến Đương Dương Phong, bí mật quan sát trận chiến.”
“Vâng.”
Tại Bắc Đẩu Thư Viện.
Viện trưởng Chu Hữu Tài triệu tập mấy tên đệ tử đến dặn dò:
“Nghe nói tổ sư gia Lận Tín của Thái Hư Học Cung đến Đương Dương Phong khiêu chiến Cơ lão ma, các ngươi đến đó điều tra thực hư, tuyệt đối không được nhúng tay vào. Nhớ kỹ!”
“Đệ tử tuân mệnh.”
Chu Hữu Tài gật đầu. “Nếu Lận Tín thất bại thì cứ xem như chưa thấy gì. Lận Tín mà thắng, lập tức gửi phi thư.”
“Vâng!”
Cùng lúc đó, Thiên Hành Thư Viện, các thế lực ở Thần Đô, đám hầu cận thái tử, thế lực cấm vệ quân, còn có các thế lực còn sót lại của thập đại danh môn từng bị Ma Thiên Các đồ sát đều lần lượt phái người đến khu vực gần Đương Dương Phong để bí mật quan chiến.
Ba ngày sau.
Trên đỉnh Đương Dương Phong, trời trong gió nhẹ, tiết trời ấm áp dễ chịu.
Tổ sư gia Thái Hư Học Cung Lận Tín ngồi tĩnh toạ giữa một mỏm đất hình tròn. Hai tên đệ tử đứng cách đó không xa lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.
“Tin tức truyền đi chưa?” Lận Tín bỗng cất tiếng hỏi.
“Bẩm tổ sư gia, từ hôm kia đã truyền đi.”
Lận Tín ngước mắt nhìn trời. “Lấy khôi giáp cho lão phu mặc vào.”
“Đệ tử tuân mệnh.”
Hai tên đệ tử mở rương, lấy bộ khôi giáp ra, cung kính dâng lên trước mặt Lận Tín.
Lận Tín liếc nhìn rồi hỏi: “Tại sao phải có thêm áo choàng bên ngoài?”
“Chu trưởng lão nói như vậy có thể giúp người tăng thêm phong thái.” Tên đệ tử đáp.
Đến tuổi xế chiều như Lận Tín còn cần hư danh làm gì. Nhưng bây giờ hắn đột nhiên cảm thấy tư thái mình vẫn nên hiên ngang hơn một chút.
“Thôi được, chắc hẳn có không ít môn phái muốn xem lão phu mất mặt. Lão phu càng phải thể hiện cho bọn hắn xem.”
Mặc khôi giáp vào cho Lận Tín xong, hai tên đệ tử lùi ra sau. “Tổ sư gia… lần này chỉ có thể trông cậy vào người.”
Lận Tín đáp: “Lão phu biết đám người môn phái khác, thậm chí người của Thái Hư Học Cung cũng cho rằng lão phu bị điên. Nhưng bọn hắn làm sao biết được thái tử điện hạ đã tiếp sức cho ta như thế nào. Ha ha ha…”
“Tổ sư gia, đó là sức lực gì?”
“Rồi các ngươi sẽ thấy.” Lận Tín vuốt râu gật đầu.
Hai tên đệ tử ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Trên các ngọn núi xung quanh, một nhóm tu hành giả lăng không lướt tới rồi ẩn nấp trong các ngóc ngách của dãy núi, mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh Đương Dương Phong.
Mặt trời dần ngả về tây.
Lận Tín quay đầu nhìn về phía Ma Thiên Các. Trên bầu trời bao la không có tu hành giả nào đang bay tới, bèn hừ một tiếng:
“Cơ lão ma rốt cuộc vẫn sợ hãi không dám đến.”
“Tổ sư gia nói đúng.”
Cơ lão ma đến càng muộn thì Lận Tín càng tự tin.
Ngay khi hắn đang chuẩn bị xoay người rời đi, từ phía chân trời đột nhiên xuất hiện một chiếc phi liễn có chiếc đuôi dài như sao băng.
Đám tu hành giả trốn trên ngọn cây gần đó vội la lên: “Xuyên Vân phi liễn của Ma Thiên Các đến rồi!”
Rốt cuộc cũng đến!
Đám người đang ẩn nấp xung quanh lập tức mở to mắt không dám bỏ sót chi tiết nào.
“Đến rồi.”
“Đúng là Xuyên Vân phi liễn của Ma Thiên Các.”
“Ta thấy hơi sợ, lỡ như Cơ lão ma gọi ra pháp thân cửu diệp xuống đây giết chết cả đám chúng ta thì phải làm sao?”
“Cút!”
Lận Tín sửng sốt nhìn Xuyên Vân phi liễn, sau đó cất cao giọng nói: “Đến rất đúng lúc. Các ngươi lui ra.”
“Vâng.”
Hai tên đệ tử Thái Hư Học Cung không ngừng lùi về sau cho đến khi rời xa khu vực mỏm đất tròn, để lại một mình Lận Tín đứng ở đó.
Tốc độ của Xuyên Vân phi liễn rất nhanh, từ khi xuất hiện ở chân trời đến khi tới đỉnh Đương Dương Phong cũng chỉ trong mấy hơi thở.
Lận Tín hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nói: “Cơ lão ma, rốt cuộc ngươi cũng chịu đến.”
Xuyên Vân phi liễn chậm rãi dừng lại, không có ai đáp lời.
“Cơ lão ma… Ra đây cho lão phu lĩnh giáo một chút lực lượng cửu diệp là như thế nào!”
Vừa dứt lời.
Vù!
Trong phi liễn ném ra một đạo thương ảnh.
Thương ảnh nhanh như thiểm điện bay thành một đường hình vòng cung.
Lận Tín khinh thường nói: “Thủ đoạn như thế, dù lão phu không mở cương khí hộ thể cũng chẳng làm gì được lão phu.”
Dù sao bộ khôi giáp này cũng có lực lượng ứng phó cửu diệp, trận văn khắc trên đó tinh tế đến mức khó có thể tưởng tượng.
Lận Tín đã nghiên cứu rất kỹ, hắn chắc chắn bộ khôi giáp này là độc nhất vô nhị. Cửu diệp có thể kích phát lực lượng đặc thù của nó, mà bát diệp trở xuống đừng hòng đánh vỡ được. Càng đừng nói tới một thương này.
Lận Tín không thèm tránh né.
Phốc !
Khi vừa đến gần, mũi thương đột nhiên xoay tròn như mũi khoan gia tốc đâm vào, xuyên thủng bộ khôi giáp.
“Không tốt !”
Lận Tín phản ứng cực nhanh, trong khoảnh khắc khôi giáp bị đâm thủng, hắn cưỡng ép bộc phát cương khí nghiêng người né tránh.
Thế nhưng Bá Vương Thương đã tiến tới quá gần, cú né chỉ giúp Lận Tín tránh được điểm yếu hại, mũi thương vẫn dễ dàng đâm xuyên qua eo hắn.
Chiến đấu kết thúc.
Không có cửu diệp, không có chưởng ấn hay cương ấn hoa lệ, cũng không có tình cảnh đánh nhau đến quỷ khốc thần sầu.
Đám người quan chiến đứng ngây ra tại chỗ, trên mặt ai nấy đều nhăn nhó như bị người ta nhét vào mồm một cân ruồi.
Chỉ có như vậy?
Còn một người nữa cũng cảm giác như thế, chính là Đoan Mộc Sinh đứng trên phi liễn.
Đoan Mộc Sinh khi ra tay lúc nào cũng thích dùng toàn lực ứng phó. Hắn không thể để Ma Thiên Các bị áp bức về khí thế.
Thế nên Đoan Mộc Sinh mới tung ra một chiêu phủ đầu, ném Bá Vương Thương.
Nhưng không ai ngờ được, Lận Tín đường đường là cao thủ bát diệp lại bị một thương đâm xuyên người.
Đoan Mộc Sinh không khỏi nhìn vào bàn tay mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ ta lại lợi hại như vậy? Quăng ra một thương đã đâm xuyên người bát diệp.
Mẹ nó nói ra chuyện này ai mà tin?
Bạn cần đăng nhập để bình luận