Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1086

Gâu gâu gâu!
“Ha ha, chỉ có thể trách ngươi không may.” Giang Tiểu Sinh gọi ra pháp thân.
Pháp thân ban đầu có hình người, sau đó bóng người từ từ vặn vẹo biến thành một con mãng xà có chín đầu, bốn cái đầu giương cao, toà hồng liên dưới trướng có sáu mảnh liên diệp không ngừng xoay tròn. Bốn cái đầu há mồm vươn cổ cắn về phía hung thú.
Gâu gâu gâu !
Cẩu tử chưa từng bị khiêu khích như vậy, toàn thân xù lông như kim châm, không lui lại mà lao vọt tới cắn phập vào một cái đầu Cửu Anh.
Giang Tiểu Sinh nhịn xuống đau đớn, hưng phấn nói: “Ngươi bị lừa rồi, ta muốn chính là điều này. Chết đi!”
Ba cái đầu còn lại lập tức lộ răng nanh cắn tới. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một móc câu từ trên ngọn cây bay tới xẹt ra quang mang!
Phập phập phập!
Ba cái đầu Cửu Anh bị chém ngang, không khỏi lùi ngược ra sau, trên mỗi cái đầu đều xuất hiện lỗ hổng.
Pháp thân bị thương, Giang Tiểu Sinh kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo lui lại. “Là ai?!!”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, rốt cuộc nhìn thấy một thanh niên nam tử đang ngồi đong đưa chân trên chạc cây đang mỉm cười nhìn mình… chính là Nhật tiên sinh ban nãy.
“Là ngươi?!” Giang Tiểu Sinh kinh ngạc hô lên.
“Là ta… Ta sợ ngươi nấp trong đất buồn bực, không muốn quấy rầy ngươi bèn nhảy lên cây chờ.” Nhật tiên sinh lắc đầu nói, “Cẩu tử này có một điểm rất đáng ghét, hễ cắn cái gì là sẽ không chịu nhả ra.”
“Ngươi !” Giang Tiểu Sinh càng lúc càng cảm thấy người này quá quỷ dị.
Gâu !
Cẩu tử đột nhiên dùng sức cắn xé cái đầu Cửu Anh, lực đạo càng lúc càng điên cuồng. Trên răng nanh và móng vuốt nó hiện lên hàn mang.
Giang Tiểu Sinh cắn răng khống chế ba cái đầu còn lại một lần nữa vọt tới cắn cẩu tử, đồng thời bản thân hắn cũng tung ra mấy đạo chưởng ấn.
Trên cây lại xuất hiện quang mang bay tới, lần nữa đánh lui ba cái đầu và phá tan mấy đạo hồng sắc chưởng ấn. Vũ khí hoang cấp được hắn phát huy vô cùng tinh tế.
Giang Tiểu Sinh lại ngẩng đầu lên quát: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là… cẩu tử là chó của ta.”
Gâu gâu gâu!
Có tiểu chủ nhân làm chỗ dựa, cẩu tử cảm thấy “chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng”, không chơi lớn một phen thì quá phụ lòng tiểu chủ nhân, lập tức phát lực cắn mạnh xuống.
Roẹt!
Cái đầu Cửu Anh trong miệng cẩu tử lập tức bị cắn đứt lìa.
Giang Tiểu Sinh bị trọng thương, vô cùng sợ hãi bay ra sau mấy chục mét, toàn thân mềm nhũn nói:
“Ta… ta không biết đây là chó của ngươi. Tiền, tiền bối, ta đã bị thương, chúng ta… chúng ta dừng lại, đường ai nấy đi được không?”
“Không được.” Nhật tiên sinh phất tay, “Cẩu tử, lên.”
Gâu gâu gâu!
Hiện tại cẩu tử trông chẳng khác gì Cùng Kỳ, tốc độ nó nhanh hơn gió lao tới, Giang Tiểu Sinh bừng tỉnh, hiểu được mình đang gặp phải nguy hiểm bậc nào. Ngẩng đầu lên lại thấy thanh niên nam tử tay cầm vũ khí hoang cấp, khoé môi nhếch lên bổ nhào về phía hắn.
Tiếng kêu thảm vang vọng giữa khu rừng.
Gâu gâu gâu!
Cùng Kỳ sủa mấy tiếng trước thi thể Giang Tiểu Sinh.
“Đã chết rồi, đừng kêu nữa.”
Gâu gâu gâu!
“Cái gì? Ngươi muốn ăn thịt xác chết?” Minh Thế Nhân quả quyết lắc đầu, “Không được ăn, quá buồn nôn.”
Gâu gâu gâu… gâu gâu gâu…
“Thôi được rồi, thoả mãn yêu cầu của ngươi, chỉ được xé xác, không cho ăn! Muốn xé thế nào thì xé, dù sao thì cũng cấm ăn đó!”
Hai mắt Cùng Kỳ phát sáng, hưng phấn nhào về phía Giang Tiểu Sinh.
Giang Tiểu Sinh trợn trắng mắt, lập tức bò lên bỏ chạy, miệng hét ầm: “Mẹ nó ngươi là đồ biến thái!”
Gâu gâu gâu...
Vừa trở về kinh đô, Lục Châu đã nghe tiếng Hệ thống thông báo bốn lần tăng thêm 500 điểm công đức, không khỏi nghi hoặc.
Trong cung xảy ra chuyện?
Ngay sau đó lại có thông báo thu hoạch 500 điểm công đức và địa giới thưởng thêm.
Lục Châu vốn định dạo một vòng quanh kinh đô tìm kiếm manh mối hữu dụng, nhưng vừa nghe một loạt thông báo của Hệ thống bèn quyết định trở về hoàng cung.
Trong Tuyên Chính điện.
“Ngô hoàng vạn tuế.”
Lý Vân Tranh ngồi ngay ngắn trên long ỷ, vẻ mặt ung dung nhìn chín vị tướng quân đứng bên dưới, cảm khái nói:
“Lúc trẫm muốn gặp các ngươi, các ngươi không tới… Khi không muốn gặp, các ngươi lại kéo tới đây.”
Dẫn đầu đoàn tướng quân tiến cung chính là tướng quân trấn thủ Giang Đông đạo Sầm Nhiên Chi. Nghe lời Lý Vân Tranh nói, Sầm Nhiên Chi không hề bất ngờ mà đáp:
“Bệ hạ thứ tội, thần ở Giang Đông nhận được thánh chỉ của bệ hạ, lập tức ngày đêm phi hành đến kinh đô. Bệ hạ muốn gặp thần, thần sao dám không đến.”
Hắn trưng ra vẻ mặt vô tội như thể chuyện gì cũng không biết. Ngũ Thừa tướng quân của Giang Bắc đạo cũng nói hùa theo:
“Bệ hạ, từ Giang Bắc đến kinh đô cần ít nhất năm canh giờ. Nếu chúng thần kháng chỉ bất tuân thì sao lại kịp thời có mặt ở đây? Xin bệ hạ minh giám!”
Những tướng quân khác cũng đồng thanh hô: “Xin bệ hạ minh giám.”
Trước mặt văn võ bá quan, Lý Vân Tranh đương nhiên muốn dùng lý phục người. Đám tướng quân này quả thật đã nhận chỉ đến kinh đô, không thể ép bọn hắn tội kháng chỉ.
Lúc này Tư Vô Nhai ngồi bên cạnh thản nhiên nói:
“Từ các đạo đến đây, gần thì mất một canh giờ, xa thì mất năm canh giờ. Các ngươi ở những khoảng cách khác nhau vậy mà lại đến cùng một lúc.”
Đám tướng quân ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên ngồi bên trái long ỷ. Tư Vô Nhai trẻ tuổi, mặc một thân trường bào, thoạt nhìn như một nho sinh tay trói gà không chặt, chẳng khác gì Lý Vân Tranh.
Lý Vân Tranh nhìn sang Tư Vô Nhai, trong lòng không khỏi kính nể lão sư cơ trí.
Sầm Nhiên Chi nói:
“Các vị tướng quân đến trước đứng chờ bên ngoài cung, đến khi đông đủ mới cùng vào cung bái kiến bệ hạ cũng là bình thường. Lúc đó trên tường thành phía đông có cao thủ quyết đấu, ngăn cản đường đi của chúng thần. Chúng thần sốt ruột vào cung cứu giá nên đi vòng qua cửa bắc, lúc này mới vào cung. Xin bệ hạ minh giám.”
Tư Vô Nhai lại nói:
“Vậy thì càng kỳ quái. Năm canh giờ trước Trương đại nhân dẫn theo mấy ngàn bách tính tràn vào hoàng thành. Trương đại nhân lấy cái chết ra để minh giám, công bố tám vị tướng quân tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện trở về… Vậy thì, ai trong các ngươi đang nói láo?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận