Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1227

Vừa nói Triết Biệt Ly vừa phất tay, một tên thuộc hạ cung kính dâng mấy bức thư lên trước mặt Lục Châu.
Lục Châu tuỳ ý xem qua, quả thật là thư khiêu chiến, bút tích đều là cùng một người viết.
“Việc này không liên quan đến lão phu.”
Triết Biệt Ly gật đầu nói:
“Đúng là không liên quan đến Lục tiền bối. Sở dĩ ta nói những việc này là muốn chứng minh mình không hề nói dối. Tuy rằng Minh chủ không có mặt ở đây nhưng trước khi rời đi, Minh chủ đã giao cho ta toàn quyền xử lý mọi sự vụ của liên minh.”
Lục Châu vuốt râu nhìn Triết Biệt Ly. Tạm thời không cần suy xét xem lời hắn nói là thật hay giả, chỉ cần đòi lại công đạo thì mặc kệ đối phương là ai.
Lục Châu phất tay. Bốn tên thuộc hạ lập tức nhấc hai cáng cứu thương đi tới giữa đại điện. Hai người nằm trên cáng bị bọc như bánh chưng, nằm yên không nhúc nhích.
“Đây là…?” Triết Biệt Ly không hiểu ra sao.
Thẩm Tất nói:
“Mấy trăm tu hành giả và phàm nhân ở Sơn Bắc đạo Đại Đường đã bị giết. Hắc Diệu liên minh nên cho chúng ta một cái công đạo chứ?”
Triết Biệt Ly cau mày nói: “Còn có việc này?”
Thái độ lúc trước của Triết Biệt Ly khá tốt nên xem như chiêu đãi không tệ.
Nhưng hắn vừa phủ nhận hành vi này, Vu Chính Hải lập tức cảm thấy nóng giận: “Đều là người thông minh, nói chuyện nên trực tiếp thẳng thắn một chút, kẻo đến lúc bị đánh thì lại đau chết ngươi.”
Triết Biệt Ly thở dài nói: “Sự tình trong liên minh có rất nhiều, có lẽ đã có người ra lệnh này, ta không hề hay biết. Lục tiền bối đã nói như vậy thì hẳn là không sai. Ta nhất định sẽ điều tra và nghiêm trị không tha, trả cho Lục tiền bối một lời công đạo.”
Lục Châu lắc đầu: “Không phải trả công đạo cho lão phu, mà là cho người đã chết và thân nhân của bọn hắn.”
Triết Biệt Ly nhìn hai người nằm trên cáng, buột miệng nói: “Lục tiền bối nói đùa…”
“Ngươi cho rằng lão phu đang nói đùa? Ngươi vừa sinh ra đã biết tu hành hay sao? Phụ thân ngươi, gia gia ngươi, cả dòng họ nhà ngươi… sinh ra đều là tu hành giả?” Lục Châu hỏi ngược.
Triết Biệt Ly mờ mịt lắc đầu.
“Trong mắt lão phu, mạng của ngươi và bọn hắn chẳng có gì khác biệt.”
Nói xong lời này, Lục Châu nhẹ nhàng đặt tay lên bàn, nói thêm một câu: “Đều yếu ớt như nhau, chưởng một cái là chết.”
Đại điện lập tức lặng ngắt như tờ. Đám thị nữ cung kính đứng một bên rót rượu cũng không dám động đậy dù chỉ một chút.
Lúc này mọi người mới chú ý thấy bộ trường bào Triết Biệt Ly mặc trông khá tương tự với trường bào của Lục tiền bối.
Đụng hàng với đại lão rồi nha!
Triết Biệt Ly không nói một lời, càng nghĩ càng thấy khó chịu trong lòng.
Phàm nhân từ trước đến nay đều không mơ mộng tu hành giả sẽ thay bọn hắn đòi công đạo. Bọn hắn chẳng khác nào kiến hôi, có chết cũng không mang lại chút giá trị nào.
Nghe được lời Lục Châu, thân thể hai người bị thương nằm trên cáng khẽ run lên. Nước mắt lặng lẽ chảy ra, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Triết Biệt Ly vội xua tay cười nói: “Mọi việc đều có thể thương lượng mà. Ngài muốn bàn giao như thế nào?”
“Thẩm Tất, Sơn Bắc đạo đã chết bao nhiêu người?” Lục Châu hỏi.
“Tổng cộng 352 người, 120 tu hành giả, còn lại là phàm nhân.” Thẩm Tất đáp.
“Lão phu cho ngươi hai loại lựa chọn: Một, giết người đền mạng, Hắc Diệu liên minh giết bao nhiêu người thì dùng lại bấy nhiêu mạng để huyết tế. Hai, lão phu không phải người không nói đạo lý, người chết không thể sống lại được. Nếu các ngươi được bọn hắn tha thứ, việc này có thể xoá bỏ.” Lục Châu nói.
Triết Biệt Ly rốt cuộc cũng minh bạch ý đồ của Lục Châu.
“Ngài xem thế này được không, ta nhất định sẽ nghiêm trị những kẻ chấp hành nhiệm vụ này. Ngoài ra mỗi người chết đi sẽ được bồi thường trăm lượng vàng.”
Không đợi Lục Châu trả lời, Vu Chính Hải đã lên tiếng trước:
“Ta cho ngươi một vạn lượng vàng, đổi lại ta giết một trăm người bên ngươi, thấy được không?”
Triết Biệt Ly cạn lời.
Đúng là á khẩu không trả lời được.
Triết Biệt Ly đành nói: “Mỗi người chết đi sẽ được bồi thường một ngàn lượng vàng.”
Con số này đã rất lớn đối với một người bình thường. Chỉ là…
Vu Chính Hải lại nói: “Ngươi cảm thấy tu hành giả sẽ cần tiền sao?”
“Vậy thì mỗi vị tu hành giả sẽ được bồi thường ngàn tấm cực phẩm phù chỉ, trăm viên cực phẩm đan dược trị liệu, mười cân cực phẩm dược liệu. Lục tiền bối, đây không phải là số lượng nhỏ. Nếu nhiều hơn nữa thì Hắc Diệu liên minh không trả nổi a!” Triết Biệt Ly lo lắng nói.
Lục Châu nhìn về phía hai người bị thương nằm trên cáng, khẽ nói: “Lão phu cảm thấy các ngươi không hài lòng, có phải không?”
Hai người nằm trên cáng chậm rãi lắc đầu.
Triết Biệt Ly câm nín.
Hắn suýt chút nữa đã quên, cái gì mà phàm nhân với chả tu hành giả, người quan trọng nhất vẫn là Lục tiền bối đây này! Đại lão đột nhiên đến Hắc Diệu liên minh, còn có thể là vì chuyện gì?
“Xem ra nhất định phải tốn thêm tí máu.
Triết Biệt Ly cắn răng nói: “Lại thêm ba viên Hoả Linh Thạch.”
“Ba viên?”
“À không… mười viên.”
“Hoả Linh Thạch có hữu dụng không? Thẩm hộ pháp, sư phụ ta có thiếu vũ khí bao giờ đâu.” Vu Chính Hải nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận