Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1899: Điện thủ tâm nhiệm Thất Sinh

Khâm Nguyên gật đầu: “Được! Đi theo ta.” Nó hoá thành hình dạng ong mật bay về phía trục trung tâm. “Những người còn lại đứng chờ tại chỗ.”
“Cửu sư muội, cố lên!”
“Không ngờ người đầu tiên xông qua Mệnh Quan thánh nhân lại là cửu tiên sinh.” Đám người thở dài.
Trên đường đi, Khâm Nguyên không ngừng dặn dò nàng chỗ sâu trong Văn Hương Cốc nguy hiểm thế nào, đồng thời chỉ dạy nàng cách thông qua Mệnh Quan.
“Sau khi đi vào ngươi sẽ gặp phải đủ loại ảo giác, ngươi chỉ cần ghi nhớ một điều, tất cả đều là giả. Muốn trở thành thánh nhân thì tâm cảnh là quan trọng nhất, thời gian thông quan càng ngắn thì thiên phú lĩnh ngộ đại đạo của ngươi càng cao.”
“Ừm, ta hiểu rồi.” Tiểu Diên Nhi liên tục gật đầu.
“Nếu nhìn thấy ảo giác khó chịu, ngươi hãy nghĩ tới những thứ mình thích.”
“Đồ ăn được không?”
“Được.”
“Đồ uống thì sao?”
“Cũng được.”
“Hiểu rồi.”
Hai người bay qua trục trung tâm, đi tới lối vào khu vực cực hạn. Khâm Nguyên hoá thành hình người, chỉ vào lối đi nói: “Ngươi tiến vào từ đây.”
“Được.” Tiểu Diên Nhi không chờ Khâm Nguyên nói xong đã bay vèo một cái, vọt vào trong động.
Nó vươn tay ra, mờ mịt nói: “Ta, ta còn có chuyện quan trọng chưa kịp nói mà!”
Trong lúc Khâm Nguyên còn đang ngây người, Tiểu Diên Nhi đã biến mất tự bao giờ. Nó vội vàng đuổi theo, tốc độ của thượng cổ thánh hung rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Tiểu Diên Nhi.
Thấy Tiểu Diên Nhi đã đi được một phần ba khu vực cực hạn, Khâm Nguyên khẽ gật đầu: “Thiên phú của nha đầu này quả nhiên mạnh nhất trong các môn sinh.”
Tiểu Diên Nhi vừa đi vừa ngâm nga mấy khúc hát, chẳng có vẻ gì là vất vả cực nhọc.
Khâm Nguyên nghi hoặc: “Không có ảo giác sao?”
Lúc này Tiểu Diên Nhi đột nhiên dừng bước, nghi hoặc nhìn quanh. Xung quanh nàng rất yên tĩnh không có ai, nhưng nàng lại lẩm bẩm: “Đều là giả thôi, yêu quái lông vàng, yêu quái lông xanh, yêu quái lông đen…”
Khâm Nguyên gật đầu: “Quả nhiên ảo giác sẽ xuất hiện.”
Tiểu Diên Nhi nhìn thấy một đám quái vật mà nàng cho là đáng sợ nhất, sau đó nàng mặc kệ chúng, vui vẻ hát mấy khúc ca, nhảy chân sáo tiến vào trong.
Không đến một khắc đồng hồ, nàng đã đi hơn một nửa đoạn đường.
Tiểu Diên Nhi lại đột nhiên dừng bước, nghĩ tới lời Khâm Nguyên nói: “Đây đều là giả mà thôi. Yêu quái lông vàng, yêu quái lông xanh…”
Khâm Nguyên im lặng. Vì sao ảo giác của nha đầu này lại kỳ quặc như thế? Người khác xuất hiện tâm ma tham sân si hận, mà nàng thấy toàn là yêu quái lông đủ màu?!
Rất nhanh Tiểu Diên Nhi lại khôi phục bình thường. Khâm Nguyên phát hiện tốc độ của nàng càng lúc càng nhanh.
Không phải chứ?
Tiểu Diên Nhi thấy đi bộ lâu quá, nàng quyết định chạy. Đến khu vực gần lối ra, thân ảnh Tiểu Diên Nhi đột nhiên đình trệ, lăng không xoay chuyển, toàn thân nàng bộc phát kim sắc cương khí, thi triển Thất Tinh Thải Vân Bộ để tránh né.
Khâm Nguyên bừng tỉnh đại ngộ: “Đây mới thật sự là ảo giác?”
Tiểu Diên Nhi bay múa đầy trời. Khâm Nguyên nói: “Tiểu nha đầu, nếu ngươi có thể đánh bại tâm ma trong vòng một canh giờ thì xem như thành công!”
Nó vừa nói xong, trận pháp bốn phía sáng lên, năng lượng xung quanh cấp tốc nâng Tiểu Diên Nhi lên không trung, nàng nở nụ cười thoả mãn.
Ngay sau đó, lực lượng trong thiên địa bắt đầu hội tụ vào đan điền khí hải của nàng, toàn thân Tiểu Diên Nhi toả ra vầng sáng nhàn nhạt.
“Thánh nhân chi quang!” Khâm Nguyên thất thanh hô.
Mới mở miệng đã bị vả mặt, ngay cả thượng cổ thánh hung như Khâm Nguyên cũng không chịu nổi.
Tiểu Diên Nhi cúi đầu nhìn quang mang trên người, có chút khó hiểu nói: “Vậy… vậy là xong rồi đó hả?”
Trong Thánh Điện.
Rẹt !
Cán Cân Công Chính phát ra tiếng kêu bất thường, nghiêng lệch sang một phía.
Một hư ảnh xuất hiện quan sát Cán Cân Công Chính. Ba mươi năm qua, cho dù hiện tượng mất cân bằng không hề biến mất nhưng cũng không tạo ra động tĩnh lớn như thế.
“Ôn Như Khanh, Hoa Chính Hồng, Quan Cửu, Tuý Thiền.”
Bốn đạo hư ảnh lập tức xuất hiện trong đại điện. “Xin Đại Đế phân phó.”
“Truyền lệnh xuống, hạt giống Thái Hư đã hiện thế, nhanh chóng đi tìm bọn hắn đưa về đây.”
“Vâng.”
Chờ bốn đạo thân ảnh biến mất, Minh Tâm Đại Đế mới vươn tay ra phất một cái. Cán Cân Công Chính dài hơn mười trượng cấp tốc thu nhỏ, bay vào trong lòng bàn tay Minh Tâm.
Minh Tâm nắm tay lại, cán cân biến mất.
Ngoài điện có một người tiến vào, khom người nói: “Đại Đế bệ hạ, tân điện thủ của Đồ Duy điện đến yết kiến.”
“Bảo hắn tiến vào.” Minh Tâm lạnh nhạt đáp.
Không bao lâu sau, một nam tử đeo mặt nạ đỏ, thân mặc hoa phục đi vào, dáng vẻ và khí chất rất bất phàm. Nam tử lễ phép khom người chào Minh Tâm: “Tham kiến Đại Đế bệ hạ.”
Minh Tâm Đại Đế gật đầu: “Ngươi đến Thái Hư được mấy năm, đã quen thuộc chưa?”
Hoa phục nam tử cười nói: “Cũng xem như là quen.”
Minh Tâm hài lòng gật đầu: “Từ khi vào Thái Hư, ngươi rất ít tham dự vào sự vụ trong Thánh Điện. Ngươi là điện thủ tân nhiệm của Đồ Duy điện, không nên ngại ngần mấy việc này.”
“Đại Đế bệ hạ dạy phải.”
Nam tử hoa phục đứng thẳng người dậy, chậm rãi nói, “Dù sao ta cũng còn quá trẻ, kiến thức ít và lịch duyệt cạn hơn các vị tiền bối trong Thái Hư nhiều. Vì chỉ mới đến vài năm nên ta muốn quan sát và học hỏi nhiều hơn.”
Nghe được lời này, ý cười trên mặt Minh Tâm Đại Đế càng sâu. “Đã nhiều năm như vậy mà bản đế còn chưa biết ngươi tên gì.”
Hoa phục nam tử đáp: “Trong nhà ta xếp hàng thứ bảy, tên chỉ có một chữ: Sinh.”
Minh Tâm Đại Đế gật đầu cười: “Thất Sinh… tên của phàm nhân giới đúng là rất thích đặt theo kiểu này. Tên của ngươi nghe rất hay.”
“Thuở nhỏ gia cảnh bần hàn, dòng họ nhà ta cũng không phải là gia tộc có tiền có thế, nên ta cũng đã quen được gọi là Thất Sinh rồi.”
Thời đại phong kiến cũ kỹ, chỉ có quý tộc mới quan tâm đến văn hoá chữ nghĩa, bách tính thông thường biết được mấy chữ đã là tốt lắm rồi.
Minh Tâm Đại Đế đứng lên, khoanh tay đi xuống bậc thang tựa như một lão giả bình thường. Ai mà ngờ được lão giả trông phổ thông thế này lại là Minh Tâm Đại Đế chí cao vô thượng.
“Ngươi có biết vì sao bản đế cho ngươi làm điện thủ Đồ Duy điện không?”
Thất Sinh lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận