Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1844: Phương pháp tu hành trảm mệnh căn?!

Đối thủ yếu như vậy lại có thể bức ép mình đến tình trạng này, dù có thắng thì còn chút mặt mũi nào sao? Đứng từ góc độ nào để nhìn nhận thì trận này Vân Đồng Tiếu cũng đã thua.
Thua hoàn toàn.
Dù cho lúc ban đầu hắn đánh Chư Hồng Cộng đến mức đối phương không có lực đánh trả, nhưng đối phương dùng Bách Kiếp Động Minh để đánh vỡ cương khí hộ thể của hắn chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một chân nhân.
Hư ảnh Vân Đồng Tiếu loé lên, tránh thoát trói buộc của kim thân rồi chậm rãi đáp xuống giữa sân.
Trần Phu lắc đầu than nhẹ một tiếng, chắp tay nói với Lục Châu: “Khiến ngươi chê cười rồi.”
Lục Châu nói: “Người trẻ tuổi khí huyết dương cương, tranh cường háo thắng là chuyện khó tránh khỏi.”
Trần Phu lại lắc đầu: “Hắn cũng không còn nhỏ nữa, đã tu hành được hơn năm trăm năm. Ta vốn cho rằng hắn đã đủ trưởng thành và ổn trọng, nay nhìn lại mới thấy vẫn còn chưa tới.”
Nghe sư phụ đánh giá, Vân Đồng Tiếu xấu hổ mặt đỏ tới mang tai.
Hiệu quả đình trệ không gian biến mất, Chư Hồng Cộng vồ hụt đành thu hồi pháp thân Bách Kiếp Động Minh, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Vân Đồng Tiếu.
Vân Đồng Tiếu chắp tay nói với Chư Hồng Cộng: “Ta thua rồi.”
Chư Hồng Cộng định gãi đầu, nhưng nhận ra mình đang đeo quyền sáo nên đành thôi, ngơ ngác hỏi: “Ta thắng hả?”
Vậy mà cũng thắng?
Hắn cảm giác đối phương mạnh hơn mình rất nhiều, gần như không có khả năng chiến thắng, vậy mà người ta lại nhận thua rồi?
Vân Đồng Tiếu không nói lời nào nữa, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Chư Hồng Cộng vốn định lui về chỗ cũ, đột nhiên nghe được Trần Phu gọi một tiếng: “Chờ đã.”
“Ngài gọi ta?”
“Pháp thân của ngươi hẳn là Bách Kiếp Động Minh Nguyên Thần cảnh, nhưng lại phát ra uy lực của Thiên Giới Bà Sa. Vì sao lại như thế?” Trần Phu khó hiểu hỏi.
Tịnh đế thanh liên không biết việc này cũng rất bình thường, bởi vì bọn hắn gần như không liên lạc gì với thất liên. Hắc liên và hồng liên biết rõ đạo tu hành trảm liên nhưng lại không một ai học theo, thứ nhất là vì không cần thiết, cái phương pháp dã man này ngoại trừ đau đớn ra thì chưa thấy có ưu thế gì hơn người, thứ hai là người trảm liên chỉ còn có một mạng duy nhất, người ta vẫn ưu tiên chọn cách tu hành không trảm liên hơn.
“Tiền bối nhìn rất chuẩn nha.” Chư Hồng Cộng cười cười rồi làm ra tư thế chém xuống nửa người dưới. “Phương thức tu hành này không thích hợp với các vị đâu, cần phải cầm đao… trảm!”
Đám đệ tử Thu Thủy Sơn xanh mặt, theo bản năng lui về sau một bước. Mẹ nó các ngươi tu hành phương pháp biến thái gì mà lại phải tự trảm mệnh căn?!
Trần Phu cũng hiểu lầm, ho sặc sụa mấy tiếng mới len lén nhìn Lục Châu nói: “Phương pháp dạy dỗ của ngươi… đúng là khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.”
Lục Châu gật đầu nói: “Tục ngữ có câu nghiêm sư xuất cao đồ, nếu không nghiêm khắc với bọn hắn thì chính là hại bọn hắn.”
Trần Phu không hiểu, cũng không cách nào tiếp thu được cái ý tưởng này. “Nhưng mà cũng đâu đến mức phải… Hầy.”
Không tiện mở miệng nha!
Hắn là đại thánh nhân, tuy là không có hứng thú với thất tình lục dục nhưng cũng không đến mức vì tu hành mà chấp nhận tuyệt tử tuyệt tôn.
Lục Châu tiếp tục giải thích: “Lý niệm của lão phu khác với ngươi. Thương cho roi cho vọt, kết quả luận bàn ngày hôm nay chính là hồi báo cho những nỗ lực của bọn hắn.”
Trần Phu nhìn Chư Hồng Cộng, khẽ hỏi: “Ngươi sẽ không oán hận sư phụ mình chứ?”
Phịch! Chư Hồng Cộng đột ngột quỳ xuống khiến đám người sững sờ.
Đây là thao tác gì?!
Chỉ thấy Chư Hồng Cộng thu hồi quyền sáo, hai tay giơ lên trời rồi cúi rạp đầu xuống đất, hành đại lễ với Lục Châu:
“Đồ nhi có được ngày hôm nay đều là nhờ sư phụ dạy dỗ. Ơn dưỡng dục lớn hơn trời, lòng cảm kích đồ nhi dành cho sư phụ có đất trời chứng giám!”
Chẳng biết đám người Thu Thủy Sơn nghĩ gì, chứ mấy người Ma Thiên Các đã chết lặng từ lâu. Lúc ban đầu còn cảm thấy quá khoa trương, nhưng nhìn nhiều… rồi cũng quen á mà.
Thập đại đệ tử Thu Thủy Sơn và người trong thiên hạ kính sợ Trần Phu, đương nhiên cũng thường xuyên hành lễ quỳ bái, nhưng không có ai khoa trương như Chư Hồng Cộng, mệnh căn không còn mà vẫn cảm kích đến rơi nước mắt?
Chúng ta phục ngươi!
Trần Phu cũng chắp tay nói với Lục Châu: “Bội phục, bội phục! Luận về việc làm sư phụ, ta hoàn toàn không sánh được với ngươi!”
“Không đáng nhắc tới.” Lục Châu đáp, “Xem ra ngươi có vẻ rất tò mò với đạo tu hành của kim liên giới? Người khai sáng ra đạo này không phải Chư Hồng Cộng mà là nhị đồ đệ của lão phu, Ngu Thượng Nhung.”
Ngu Thượng Nhung chắp tay nói với Trần Phu: “Đạo tu hành trong thiên hạ tuy trăm sông nhưng đều đổ về một biển. Khiến tiền bối chê cười rồi.”
Cái này…
Trần Phu bình luận: “Dám làm gương cho cả thiên hạ, đây là can đảm khó ai có được.”
Lục Châu gật đầu: “Nếu có người muốn học thì cứ thỉnh giáo hắn là được.”
Trần Phu lập tức xua tay nói, “Ta chỉ hỏi thế thôi. Nếu các ngươi muốn học thì vi sư sẽ không ngăn cản.”
Thập đại đệ tử lập tức lắc đầu kịch liệt.
Trần Phu đương nhiên không muốn các đồ đệ đi con đường này, nhưng thấy bọn hắn lắc đầu với dáng vẻ nhát như thỏ đế, trong lòng hắn lại cảm thấy không vui, bèn thở dài một tiếng.
Lục Châu nói: “Đạo tu hành không thể cưỡng cầu, đã vậy thì thôi đi.”
Mười vị đệ tử thở phào một hơi, rốt cuộc cũng bảo vệ được mệnh căn rồi. Vung đao tự cung hả? Cho dù lập tức tăng lên năm Mệnh Cách chúng ta cũng không muốn đâu!
“Đa tạ tiền bối thông cảm.” Không ít đệ tử cảm tạ Lục Châu đã nói thay bọn hắn.
Lục Châu gật đầu: “Đạo tu hành trảm liên vốn rất gian nan, không phải ai cũng thích hợp đi con đường này.”
“Chờ một chút.” Trần Phu nghi hoặc nói, “Vừa rồi ngươi nói tới đạo tu hành đặc thù đó là… trảm liên hả?”
“Ngươi có thắc mắc gì?” Lục Châu hỏi.
“Ta chỉ muốn xác nhận lại thôi.”
“Chém đứt liên toạ sẽ khiến pháp thân tự do tránh thoát ràng buộc. Đồ đệ Ngu Thượng Nhung của lão phu là người đầu tiên trảm liên trong thiên hạ, xưa nay chưa từng có.”
Trần Phu rốt cuộc cũng hiểu rõ, ánh mắt nhìn về phía Ngu Thượng Nhung tràn đầy tán thưởng: “Đúng là trường giang sóng sau xô sóng trước, anh hùng xuất thiếu niên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận