Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1926: Một đám biến thái

Mạnh Trường Đông xấu hổ gãi đầu.
“Nghiệt đồ!” Lục Châu quát một tiếng. “Tiếp tục.”
“Vâng.” Mạnh Trường Đông lại thiêu đốt một tấm phù chỉ khác.
Phù chỉ sáng lên, hình ảnh lại xuất hiện. Lần này Minh Thế Nhân nằm đưa lưng về phía hình ảnh.
Mạnh Trường Đông đã khôn hơn, lập tức nói thẳng vào điểm chính: “Tứ tiên sinh, còn không mau bái kiến Các chủ?”
Hắn quyết định nói thẳng, không tạo niềm vui bất ngờ, không lập lờ nước đôi. Nhưng Minh Thế Nhân vẫn nằm im không động, đưa lưng về phía mọi người.
Mạnh Trường Đông lại cao giọng nói: “Tứ tiên sinh, còn không mau bái kiến Các chủ?!”
Minh Thế Nhân vẫn nằm im tại chỗ. Đám người đưa mắt nhìn nhau.
Lục Châu khẽ nhíu mày, tức giận trách mắng: “Ngươi còn làm gì?”
Chỉ có bốn chữ nhưng giọng điệu quen thuộc vô cùng, thân thể Minh Thế Nhân xuất hiện chấn động, khẽ run rẩy. Dù vậy hắn vẫn không xoay người lại.
Đám người rất khó hiểu. Ai cũng biết Minh Thế Nhân sợ nhất là sư phụ, vì sao bây giờ lại không để ý tới Các chủ?
Ngay khi Mạnh Trường Đông định nói thêm câu gì, Minh Thế Nhân bỗng nhiên quay người lại nhìn về phía phù chỉ, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc nói:
“Ngươi là ai thế? Đừng có quấy rầy ta nữa!”
Mạnh Trường Đông hoang mang.
Thôi xong… đầu óc tứ tiên sinh bị nước vào rồi hay gì?
Minh Thế Nhân quét mắt nhìn đám người, ánh mắt dừng lại trên người Lục Châu chỉ một giây, sau đó nhìn sang chỗ khác nói: “Một đám… biến thái!”
Soạt.
Hình ảnh biến mất.
Đám người ngây ngốc chẳng hiểu ra làm sao. Lục Châu đột nhiên đứng dậy mắng: “Nghiệt đồ!”
“Các chủ bớt giận!” Mạnh hộ pháp quỳ xuống giải thích, “Có thể là tứ tiên sinh đang buồn ngủ, chưa nhận ra ngài!”
Nói xong, bản thân Mạnh Trường Đông cũng cảm thấy cái cớ này quá miễn cưỡng, bèn nói tiếp:
“Hoặc có thể cao thủ Thái Hư đang nhìn chằm chằm hắn nên không tiện… Vừa rồi hắn chỉ đang cố ý diễn cho người ta xem. Đúng rồi, nhất định là như vậy. Các chủ bớt giận, tứ tiên sinh là người như thế nào chúng ta đều hiểu rất rõ. Hắn tuyệt đối không phải loại khi sư diệt tổ, trở mặt không nhận người thân!”
Lục Châu nghe vậy cũng cảm thấy có lý. Tuy lão tứ lười biếng nhưng luôn làm việc rất cẩn thận chu đáo, sẽ không dễ dàng phản bội sư môn. Chẳng lẽ là vì Thái Hư?
Thấy Lục Châu suy tư, đám người cũng không dám tuỳ ý mở miệng.
Mãi một lúc sau Tần Nại Hà mới lên tiếng: “Ta cũng cảm thấy lời Mạnh hộ pháp nói có lý. Thái Hư có rất nhiều cao thủ, tứ tiên sinh lại là người mang hạt giống, nhất định hắn đang bị rất nhiều người trông chừng.”
Lục Châu hỏi: “Trước đó ngươi có từng liên lạc với lão tứ không?”
Mạnh hộ pháp lắc đầu: “Không có.”
Phan Ly Thiên nói: “Có lẽ hắn không ở Thái Hư.”
“Ồ?”
“Vị Đại Đế hôm đó bắt cửu nha đầu đi và vị điện thủ tân nhiệm của Đồ Duy Đại Đế là người trong thập điện Thái Hư.” Phan Ly Thiên tiếp tục nói.
Phan Trọng gật đầu: “Đúng vậy, ta nhớ rõ đại tiên sinh và nhị tiên sinh bị Thanh Đế đưa đi.”
“Tam tiên sinh và tứ tiên sinh bị Xích Đế bắt.”
“Ngũ tiên sinh và lục tiên sinh bị Bạch Đế thu vào dưới trướng.” Đám người cùng nói ra tin tức mình biết, bắt đầu chỉnh lý thông tin cho rõ ràng.
“Cửu tiên sinh và thập tiên sinh bị Thượng Chương Đại Đế mang đi.”
Mọi người gật đầu. “Nói như vậy là tứ tiên sinh không phải đang ở Thái Hư mà là ở chỗ Xích Đế.”
“Xích Đế ở chỗ nào?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu không biết. Rất ít người biết được thông tin cá nhân của loại cường giả cấp bậc này.
Lục Châu nhớ tới trước đây Bạch Đế từng cho mình một khối lệnh bài để giúp các đồ đệ được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng. Như vậy xem ra Chiêu Nguyệt và Diệp Thiên Tâm được an toàn, Bạch Đế không có vấn đề.
Còn lại Thanh Đế, Xích Đế và Thượng Chương Đại Đế thì hắn không thể phán đoán đối phương là địch hay ta.
Muốn tìm được đồ đệ, trước phải tìm ra chỗ bọn hắn ở đã. Linh quang loé lên, Lục Châu bỗng nghĩ tới một người là Đế Nữ Tang.
Nghe đồn Đế Nữ Tang là nữ nhi của Xích Đế, hẳn nàng sẽ biết Xích Đế đang ở đâu. Nghĩ đến đây, Lục Châu nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị một chút, chúng ta đến Thiên Khải Chi Trụ ở Kê Minh.”
“Đến bí ẩn chi địa?” Triệu Hồng Phất nói, “Lúc trước ta chỉ làm phù văn thông đạo cỡ nhỏ, sợ là không di chuyển được nhiều người.”
“Vậy chia ra đi thành từng đợt.” Mạnh Trường Đông nói.
Lúc này, Khâm Nguyên đi tới trước mặt Lục Châu, quỳ xuống nói: “Xin cho phép Khâm Nguyên tộc được đi theo Lục các chủ.”
Lục Châu nhớ tới lời hứa hẹn năm xưa với Khâm Nguyên bèn nói: “Lão phu từng đáp ứng giúp ngươi phục sinh nữ nhi. Hiện tại nàng đang ở đâu?”
Đám người lộ vẻ kinh ngạc. Trên đời này thật sự có thể phục sinh người chết sao?
Khâm Nguyên lập tức kích động nói: “Ta mang nàng đến ngay.”
Nói xong Khâm Nguyên vội vàng bay đi, lát sau nó cõng thân xác nữ nhi trong hình người bay trở về. Bộ dáng của nữ nhi Khâm Nguyên không lớn, khoảng chừng mười sáu tuổi, trên thân không có huyết sắc hay khí tức gì, thậm chí còn có tử khí nồng đậm vờn quanh.
Khâm Nguyên nói: “Năm đó ta dùng Định Hải Châu để lưu giữ nguyên vẹn thân thể của nữ nhi.”
Mọi người quay đầu nhìn về phía Lục Châu, trong lòng ai nấy đều nghi hoặc, chẳng lẽ Các chủ thật sự có phương pháp phục sinh người chết?
Kỳ thực trong tự nhiên cũng có một số sinh linh có năng lực phục sinh, chẳng hạn như Vô Khải tộc của Vu Chính Hải, hoặc bất tử thần điểu như Hỏa Phượng. Lực lượng của bọn hắn bất đồng, nhưng về bản chất đều giống nhau: chết đi sống lại.
Lục Châu quan sát nữ hài tử trong chốc lát rồi đứng lên, lấy Phục Sinh Hoạ Quyển ra. Lần trước sử dụng với Tư Vô Nhai không thành công, hiện tại tu vi hắn tăng vọt, lam pháp thân cũng thay đổi rất nhiều, có lẽ có chút hy vọng.
“Khâm Nguyên, ngươi phải hiểu được việc trùng sinh là hành động nghịch thiên, chưa chắc có thể thành công.” Lục Châu nói.
Khâm Nguyên quỳ xuống, cảm động nói: “Xin Lục các chủ ra tay một lần, dù cho thất bại cũng không thành vấn đề. Còn kết quả nào bết bát hơn bây giờ nữa sao?”
Mọi người đều gật đầu tán đồng. Nàng đã là người chết, cho dù thất bại thì cũng bảo trì hiện trạng như bây giờ mà thôi.
“Được.” Lục Châu gật đầu, “Lão phu làm thử một lần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận