Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 904

Kiếm cương tiêu tán, Chung Điêu từ không trung rơi thẳng xuống đất.
[Ting ! đánh giết Chung Điêu, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.].
Lục Châu vuốt râu gật đầu. Tuy tính cách lão nhị hơi cao ngạo luôn khiến người làm sư phụ như hắn lo lắng, nhưng bây giờ lại rất được việc, Lục Châu không cần phí sức xử lý mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Hạ Trường Thu và đám người hạ xuống, vây quanh thi thể Chung Điêu. Ngu Thượng Nhung thu hồi pháp thân, khẽ hỏi: “Con thú này có trái tim sinh mệnh không?”
Hạ Trường Thu lắc đầu nói: “Loại cự thú này không có.”
“Ông làm sao mà biết được?” Ngu Thượng Nhung hiếu kỳ hỏi.
“Cự thú có thể ngưng tụ sinh cơ thành tinh hạch thường là loài có khả năng thu nạp nguyên khí. Khi chúng nó tấn công sẽ khiến nguyên khí xung quanh ba động. Tuy rằng cự thú có trí tuệ nhưng đương nhiên vẫn kém xa con người, hầu hết chúng nó đều không biết cách ẩn giấu tu vi.” Hạ Trường Thu giải thích.
Ngu Thượng Nhung gật đầu. “Vậy các người định làm gì nó?”
Đã không có trái tim sinh mệnh thì còn vây quanh nó làm gì?
Hạ Trường Thu đáp: “Xương cốt và da lông của cự thú đều có thể dùng làm nguyên vật liệu, chúng ta dùng nó đổi lấy một ít tài vật.” Nói tới đây, hắn chợt nhớ ra người giết nó là Ngu Thượng Nhung bèn vội hỏi: “Ngài… ngài không ngại chứ?”
“Xin cứ tự nhiên.” Ngu Thượng Nhung vốn không hề quan tâm tới tài vật ngoài thân. Nhưng Thiên Liễu Quan và Ma Thiên Các không giống nhau, bọn họ nhiều người, cần rất nhiều tài vật để chèo chống cả tông môn.
Tốc độ xoay tròn của kim liên từ từ chậm lại, sinh cơ cường đại tản ra, Hạ Trường Thu không khỏi kinh ngạc nói: “Kim liên tấn thăng cửu diệp khó khăn như vậy sao?”
Với tốc độ và thời gian lâu như vậy đã đủ để tu hành giả hồng liên thăng lên mấy diệp.
“Suỵt.” Tiểu Diên Nhi quay đầu ra hiệu. Mọi người không lên tiếng nữa.
“Đảo ngược vòng năng lượng trong kim liên.” Lục Châu hướng dẫn.
Nghe vậy, Ngu Thượng Nhung khẽ nở nụ cười biểu lộ ‘quả nhiên là thế’.
Vu Chính Hải lập tức đảo ngược vòng năng lượng, vòng sáng bay ngược lại lên pháp thân. Rắc !
Một mảnh liên diệp thuận thế nhô lên, kim liên to ra một chút, liên diệp sinh trưởng toả ra kim quang chói mắt.
Thấy vậy, Lục Châu nhẹ nhàng gật đầu. “Tiếp tục đi, lát nữa kim liên sẽ tràn ra sinh cơ.”
Vu Chính Hải gật đầu.
Hạ Trường Thu ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Thông thường khi khai diệp đều phải hội tụ năng lượng vào trong toà hồng liên, khi toà hồng liên hấp thu đủ năng lượng sẽ thuận thế mà khai diệp. Vì sao kim liên lại phải đảo ngược vòng sáng năng lượng? Chẳng lẽ đây là cách thức tu hành mới? Nhất định hôm nào đó hắn phải làm thử mới được!
“Chúc mừng Vu huynh!”
“Chúc mừng tiền bối.”
“Chúc mừng đại sư huynh.”
Vu Chính Hải vui vẻ gật đầu, cảm nhận được lực lượng mênh mông bên trong đan điền khí hải. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung, tự hào hỏi: “Thấy thế nào?”
Ngu Thượng Nhung xem thường, lạnh nhạt nở nụ cười, tay phải nâng lên, lòng bàn tay úp xuống.
Một mảnh liên diệp, hai mảnh liên diệp, ba mảnh liên diệp… cứ thế chín mảnh liên diệp chỉnh tề rơi xuống đất, kim quang lấp lánh. Tay phải khẽ phất, chín mảnh liên diệp lại theo thứ tự bay ngược trở lại rồi biến mất không thấy gì nữa.
Ngu Thượng Nhung không nói một lời, toàn thân nhẹ như yến, đạp không bay đi.
Mọi người chỉ biết nghẹn họng nhìn theo.
Hải Loa rất ngây thơ thành thật, vỗ tay bôm bốp: “Nhị sư huynh thật là lợi hại!”
Tiểu Diên Nhi bây giờ đã lanh lợi hơn nhiều, nàng vội nói bổ sung: “Đại sư huynh cũng rất lợi hại.”
Hạ Trường Thu lớn tuổi hơn các nàng, đương nhiên hiểu được điểm vi diệu trong này bèn cười nói: “Đều lợi hại như nhau…”
Lục Châu không lưu lại mà quay về phòng mình, tiếp tục tham ngộ Thiên thư. Vu Chính Hải đã bước vào cửu diệp, không cần Lục Châu tiếp tục hộ pháp. Còn việc có nắm giữ được nghiệp lực hay không thì phải xem vận khí của hắn.
Bây giờ Lục Châu đã tìm được hai đồ đệ, tiếp theo có nên ngồi Không Liễn quay về kim liên giới không?
Điều duy nhất khiến Lục Châu lo lắng chính là hắn không biết rõ tình hình hiện tại của kim liên giới thế nào. Nhưng chuyện ở hồng liên giới vẫn chưa làm xong, nếu cứ thế mà trở về thì hơi đáng tiếc.
Một nửa khối thuỷ tinh cầu ký ức vẫn chưa tìm lại được, thân thế của Hải Loa vẫn chưa tra ra.
Theo lời Khương Văn Hư nói trước khi chết thì phần thuỷ tinh cầu còn lại nằm trong tay Phi Tinh Trai. Tông môn này có thể khiến Cửu Trọng Điện kiêng kỵ, đương nhiên không hề nhỏ yếu.
“Diệp Chân…”
Lục Châu khẽ niệm cái tên này. Thuỷ tinh cầu đang ở trong tay kẻ này sao?
Trên Vạn Trượng Đà Sơn ở Giang Đông Đạo, tổng bộ của Phi Tinh Trai.
Nơi này được xưng là ngọn núi cao nhất ở Đại Đường, vì thế kẻ có thực lực không đủ không có tư cách bước vào Phi Tinh Trai, chỉ có thể khổ tu dưới chân núi. Hàng năm có không ít tu hành giả Phạn Hải cảnh bát mạch muốn bay lên sơn môn Phi Tinh Trai mà ngã chết.
Trưởng lão Mạnh Trường Đông khom người nói: “Chúc mừng Diệp trưởng lão đã khỏi hẳn thương thế, mừng ngài đạt được Loan Điểu Chi Tâm.”
Đứng trước mặt hắn chính là Diệp Chân có danh tiếng như mặt trời ban trưa.
Diệp Chân mặc nho phục, đơn giản ung dung nhưng lại thanh lịch uy nghiêm, dáng người cao gầy, gương mặt trẻ trung như thư sinh một bụng thi thư, thái độ nho nhã hiền hoà, hoàn toàn không phải là một lão nhân cao tuổi lạnh lùng như trong lời đồn.
“Mạnh trưởng lão đừng đa lễ, mời ngồi.” Diệp Chân ngồi xếp bằng nói: “Mạnh trưởng lão trước nay không có việc sẽ không tìm đến ta. Nay lại vui vẻ như vậy, có phải đã giải quyết được chuyện về thuỷ tinh cầu rồi?”
Mạnh Trường Đông nhẹ giọng than khẽ: “Nửa khối thuỷ tinh cầu do Khương Văn Hư gửi về quá mức quỷ dị, ta đã thử qua đủ loại phương pháp, nào là thiên văn địa lý, y học tướng học… nhưng chẳng cách nào giải khai được nó.”
Diệp Chân khẽ phất tay, ấm trà trên bàn tự động rót nước. “Ta tin tưởng vào tài học của Mạnh trưởng lão, sớm muộn gì trưởng lão cũng sẽ giải quyết được thôi.”
“Diệp trưởng lão, ta có một chuyện không rõ.”
“Mời nói.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận