Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 477

Trong thoáng chốc, giữa sườn núi chỉ còn lại mình Phan Ly Thiên.
Phan Ly Thiên nằm ngửa ra ngắm vầng trăng sáng trên cao, miệng lẩm bẩm: “... Phải chi lão hủ trẻ lại hai trăm năm thì tốt rồi…”
Hắn vừa cảm khái xong, bên dưới chợt truyền đến tiếng xào xạc.
Lỗ tai Phan Ly Thiên giần giật, chưởng một chưởng vào tảng đá bên cạnh.
Ầm!
Toàn thân hắn xoay tròn bay lên không trung, thuận thế hạ xuống, giọng nói không kém phần uy nghiêm: “Tiểu tặc từ phương nào tới?”
Ngay sau đó, chưởng ấn bay về phía rừng cây. Tiếng xào xạc cũng biến mất không còn tăm tích.
“Chà, tốc độ thật nhanh.” Phan Ly Thiên đạp không lao xuống, lướt qua rừng cây.
Tuy tu vi Phan Ly Thiên còn chưa hoàn toàn khôi phục, lại thêm trong cuộc chiến với đại vu Ba Mã đã bị thương nặng nhưng không có nghĩa là kẻ xâm nhập có thể tuỳ tiện trốn thoát dưới mí mắt hắn.
Xào xạc…
“Chạy đi đâu!”
Phan Ly Thiên vung hồ lô ra, toàn thân nhanh như thiểm điện lao xuống chân núi. Nhưng gừng càng già càng cay, vừa xuống dưới núi Phan Ly Thiên lập tức ngừng lại không thèm truy kích nữa.
“Muốn chơi trò điệu hổ ly sơn? Lão hủ sao có thể mắc lừa!”
Nói xong, Phan Ly Thiên xoay người bay về.
Đúng lúc này, dưới chân núi truyền tới một giọng nói: “Tiền bối, sao không xuống đây một lần?”
“Hử?”
Phan Ly Thiên nhíu mày nhìn về phía rừng cây tối tăm. “Ngươi là ai?”
“Vãn bối là Phong Lưu của Chấn Thương Học Phái.” Phong Lưu từ sau một gốc cây bước ra.
“Phong Lưu?”
Phan Ly Thiên sao có thể nhận ra tiểu nhân vật như vậy, suy nghĩ một lát cũng chẳng nhớ ra, bèn hừ một tiếng: “Nơi đây là Kim Đình Sơn Ma Thiên Các, lão hủ khuyên ngươi một câu, mau chóng rời đi. Nếu để đệ tử Ma Thiên Các bắt được thì hậu quả tự mình gánh chịu.”
Phong Lưu khom người nói: “Gia sư là Chưởng môn Phong Thanh Hà của Chấn Thương Học Phái, từng có duyên gặp mặt lão tiền bối mấy lần.”
“Ngươi là đệ tử của Phong Thanh Hà?”
“Đúng vậy.”
Chấn Thương Học Phái vốn là một trong thập đại danh môn, năm đó khi Tịnh Minh Đạo đương lúc huy hoàng, đương nhiên Phan Ly Thiên có giao hảo không tệ với người ta.
Phan Ly Thiên hạ xuống đất, liếc mắt nhìn Phong Lưu: “Ngươi tìm lão hủ có chuyện gì?”
Phong Lưu vừa định há miệng nói dông nói dài thì Phan Ly Thiên đã trực tiếp ngắt lời, trầm giọng: “Nói ngắn gọn, thời gian của lão hủ rất quý giá.”
Phong Lưu khẽ giật mình, hắn vốn định nói ra đủ lời đại nghĩa của phe chính đạo, lại nói tới việc Tịnh Minh Đạo bị Vu Chính Hải tiêu diệt, mà suy cho cùng Vu Chính Hải vẫn là đệ tử Ma Thiên Các, Phan Ly Thiên bây giờ chính là đang ở trong hang ổ của kẻ thù. Nhưng không ngờ Phan Ly Thiên lại không cho hắn cơ hội nói rõ.
“Lão tiền bối, liên minh đồ ma của chính đạo đã được thành lập, sớm muộn gì Ma Thiên Các cũng bị tiêu diệt…”
Vù!
Phan Ly Thiên đột nhiên vung hồ lô rượu trên tay ra, hồ lô toả kim quang lóng lánh. Phong Lưu đưa tay chặn lại, lùi lại ba bước mới ổn định thân hình.
“Lão tiền bối không kém năm xưa, quả nhiên tu vi hiện đang khôi phục, đáng tiếc lại bị nội thương nghiêm trọng…” Phong Lưu nói.
Trong lòng Phan Ly Thiên khẽ động, không ngờ tu vi đệ tử Phong Thanh Hà lại cao như vậy, bèn âm trầm hỏi: “Ngươi tìm lão hủ là để ly gián quan hệ giữa lão hủ và Ma Thiên Các?”
“Ma đạo càn rỡ, người người đều muốn tru diệt. Vu Chính Hải tàn phá cửu châu khiến dân chúng lầm than! Lão tiền bối…”
“Ngươi câm miệng lại.” Giọng Phan Ly Thiên trầm thấp.
“Nếu đã như vậy, xin lão tiền bối làm tròn lời hứa năm xưa… Năm đó gia sư trợ giúp ngài thuận lợi rời khỏi Tịnh Minh Đạo, ngài hẳn là vẫn chưa quên.”
Phan Ly Thiên không đáp.
Phong Lưu lại khom người nói tiếp: “Thật không dám giấu giếm, Phong Bình là đệ đệ ruột của ta, tại Lương Châu Thành gặp phải Cơ lão ma nên bị đánh trọng thương, tu vi mất hết, nay đã thành phế nhân. Vãn bối không cầu gì nhiều, Ma Thiên Các có cửu đại đệ tử, ngài chỉ cần chọn ra một người rồi phế tu vi hắn là được. Ân tình giữa ngài và gia sư từ nay coi như chấm hết, ngài thấy thế nào?”
- Chú thích, nhắc cho đạo hữu nào không nhớ, Phong Bình là đệ nhất cao thủ dưới trướng Thẩm Lương Thọ, bị Lục Châu dùng thẻ Lôi Cương đánh trọng thương. Hết chú thích.
Phan Ly Thiên nói: “Chuyện giữa lão hủ và Phong Thanh Hà thì liên quan gì đến Ma Thiên Các?”
“Chẳng lẽ tiền bối muốn quỵt nợ?” Phong Lưu hỏi. Hắn thật sự sợ Phan Ly Thiên gia nhập ma đạo xong quay đầu không chịu trả ơn xưa.
Chỉ là… dù sao Phan Ly Thiên cũng xuất thân từ Tịnh Minh Đạo, là đệ nhất cao thủ, mắc nợ không trả không phải là phong cách làm việc của hắn.
Được tứ hoàng tử cứu giúp, Phan Ly Thiên vì muốn báo ơn mà không ngại trấn thủ biên cương nhiều năm.
“Hậu sinh vãn bối không có tư cách nói chuyện với lão hủ. Đưa lão hủ đi gặp Phong Thanh Hà.” Phan Ly Thiên nói.
“Cũng được. Lão tiền bối, mời.”
Hai người đạp không mà đi, bay về phía đông nam.
Trong bóng đêm, hai người vừa phi hành vừa nói chuyện. Phong Lưu hỏi:
“Lão tiền bối, với thân phận và địa vị của ngài, ngài có thể thoải mái gia nhập thất đại danh môn, ít nhất cũng được chức trưởng lão. Vì sao lại muốn gia nhập Ma Thiên Các?”
“Lão hủ thích thế.”
“Cơ lão ma tuy tu vi đáng sợ nhưng rốt cuộc cũng không chống được mệnh trời. Huống chi tuổi tác của lão đã không thể trảm kim liên để tu hành nữa rồi.” Phong Lưu nói.
“Ngươi cũng biết phương pháp trảm kim liên?” Phan Ly Thiên liếc mắt nhìn Phong Lưu.
“Phương pháp trảm kim liên đã truyền khắp tu hành giới, có ai mà không biết.”
Phan Ly Thiên mỉm cười nói: “Nếu lão hủ là các ngươi thì đã ngoan ngoãn đi ẩn nấp, chuyên tâm nghiên cứu phương pháp trảm kim liên. Đợi đến khi tấn thăng cửu diệp thì muốn quét sạch Ma Thiên Các cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.”
“Thời gian không cho phép, muốn đạt tới cửu diệp phải chờ quá lâu. Đống bảo bối và công pháp thượng thừa trên Ma Thiên Các có môn phái nào không thèm thuồng đâu.”
Lời này cũng rất thành thật. Tất cả mọi hành động đều không nằm ngoài nguyên nhân lợi ích. Nào có thứ gọi là ma đạo hay chính đạo?
Nếu thật sự chỉ muốn trừ diệt Cơ lão ma, thập đại danh môn chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi cùng lắm là mười năm. Cần gì cứ phải đòi sống đòi chết với Ma Thiên Các như thế?
Mọi phân tranh và mâu thuẫn, xét về nguyên nhân căn bản đều không nằm ngoài hai chữ “lợi ích”.
Thế nên kẻ ra tay trước tiên với Ma Thiên Các sẽ đạt được lợi ích cực lớn.
Phong Lưu đang phi hành đột nhiên ngừng lại, lăng không giữa trời nói: “Lão tiền bối…”
“Hử?”
“Sao ngài không gia nhập Chấn Thương Học Phái? Gia sư nói chỉ cần ngài nguyện ý gia nhập, chức vị đại trưởng lão trừ ngài ra không ai xứng đáng.” Phong Lưu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận