Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1156

“Ngoại trừ việc đó ra, bản toạ có thể cho các ngươi một lựa chọn. Nếu các ngươi đã quyết định rời khỏi Hắc Tháp, vậy thì hãy ở lại bên cạnh bản toạ. Sau này bản toạ có được Mệnh Cách Chi Tâm sẽ có phần cho các ngươi.”
“Tháp chủ, ngài đây là…”
Tiêu Vân Hoà không tự xưng là bản toạ nữa. “Ta đang tìm cách khôi phục lại Mệnh Cách, cần phải có Mệnh Cách Chi Tâm. Các ngươi suy nghĩ cho kỹ càng.”
“Chúng ta nguyện ý đi theo Tháp chủ!” Đội trưởng Hắc Ngô Vệ lập tức đáp ứng.
“Rất tốt.” Tiêu Vân Hoà vươn tay, viên Mệnh Cách Chi Tâm bay vào lòng bàn tay hắn, “Ở đây có viên Mệnh Cách Chi Tâm các ngươi đang cần.”
“A?”
Tiêu Vân Hoà chỉ tay về phía Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nấp trong bóng tối. “Bắt bọn hắn lại.”
Vù !
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không hề do dự xoay người vọt mất, thân ảnh hai người như thiểm điện lấp loé giữa rừng.
“Vẫn bị phát hiện… Nhị sư đệ, chúng ta bây giờ là đang chạy trốn sao?” Vu Chính Hải chưa bao giờ có trải nghiệm này, luôn cảm thấy rất kỳ quái.
“Trốn?” Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt lắc đầu, “Ta như vậy mà gọi là trốn, vậy thì đám người từng bị ta truy sát trước kia tính là gì?”
“Có đạo lý… đây gọi là thay đổi chiến lược.” Vu Chính Hải nói.
Thấy cảnh này, Lục Châu nhíu mày thật chặt. Cho dù hai đồ đệ cường đại thế nào thì cũng không thể đấu lại cường giả bậc này. Tiêu Vân Hoà có thể xuất hiện ở hồng liên nhanh như vậy tất phải có phù văn thông đạo hỗ trợ.
Quả nhiên !
Không bao lâu sau, trước mặt Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đột nhiên xuất hiện bốn đạo thân ảnh, lăng không quan sát hai người.
Tiêu Vân Hoà nói: “Muốn chạy?” Hắn nâng tay tung ra một chưởng ấn. Hắc sắc chưởng ấn đánh về phía Ngu Thượng Nhung.
Vụt! Kiếm ra khỏi vỏ, Trường Sinh Kiếm chắn chưởng ấn phía trước, Ngu Thượng Nhung bay lùi về sau. “Đại sư huynh, đi!” Hai người lập tức thay đổi phương hướng phi hành.
Tiêu Vân Hoà phất tay, ba tên Hắc Ngô Vệ cấp tốc lao đi, mỗi người chặn một hướng. Rơi vào đường cùng, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đành trở về, hai người rất nhanh đã bị bốn vị Thiên Giới Bà Sa vây vào giữa trận.
“Nhị sư đệ, đãi ngộ này không tệ.” Vu Chính Hải nói.
“Đúng vậy, không biết đại sư huynh đã có kế sách ứng phó chưa?”
“Chờ ta suy nghĩ đã.”
“Khỏi cần suy nghĩ, các ngươi chạy không được.” Đội trưởng Hắc Ngô Vệ nói, “Tháp chủ, hai người này giao cho ta đi, không phiền ngài động thủ.”
“Đừng gấp.” Tiêu Vân Hoà nói, hắn đột nhiên cảm giác được hai người này rất thú vị.
Kỳ thực Tiêu Vân Hoà đã đến đó từ rất sớm nên mới nhìn thấy hai huynh đệ Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. Để tránh bại lộ tung tích, hắn vẫn ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, đợi đến khi Hắc Ngô Vệ gọi Lương Cừ đến mới đi ra.
Một chưởng vừa rồi Tiêu Vân Hoà vốn cho rằng có thể bắn trúng Ngu Thượng Nhung nhưng lại không ngờ bị Ngu Thượng Nhung ngăn trở, trong lòng hắn lập tức nảy sinh lòng ái tài. Nhân tài như vậy nếu được bồi dưỡng đúng cách sẽ trở thành cánh tay đắc lực.
Tiêu Vân Hoà mở miệng nói: “Cho ta một lý do không giết các ngươi.”
Ngu Thượng Nhung nghênh tiếp ánh mắt Tiêu Vân Hoà: “Ngươi dám giết ta?”
Khí thế, thái độ, ánh mắt, đặc biệt là một chiêu ngăn trở chưởng ấn của Thiên Giới Bà Sa vừa rồi càng khiến Tiêu Vân Hoà thêm thưởng thức người này. Thân là Tháp chủ tiền nhiệm, ánh mắt của hắn tuyệt không nhìn nhầm.
“Vì sao lại không dám?” Tiêu Vân Hoà thản nhiên hỏi.
“Hai huynh đệ ta đã coi nhẹ chuyện sinh tử từ lâu, địch nhân chết trong tay chúng ta nhiều vô số kể. Đại trượng phu sống hay chết cũng chỉ là một cái ý niệm, ai rồi cũng sẽ về với cát bụi.”
Tư Vô Nhai thấp giọng cười: “Tính cách này của ngươi có chút giống với bản toạ. Nhưng người trẻ tuổi, ngươi nên hiểu một điều rằng tại thế giới mạnh được yếu thua này, có đôi khi sống sót cũng là một hy vọng xa vời.”
Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ đứng bên cạnh không hiểu vì sao Tháp chủ lại nói nhiều lời với hai kẻ này, bèn lên tiếng: “Tháp chủ đại nhân, bọn hắn giết Mệnh Cách thú của chúng ta, không cần nhiều lời với bọn hắn làm gì.”
Tiêu Vân Hoà vẫn tiếp tục nói: “Người trẻ tuổi, ta thấy tu vi và căn cốt các ngươi không tệ, nếu các ngươi nguyện ý thì đi theo ta. Có ta che chở, các ngươi sẽ càng ngày càng mạnh.”
“Chỉ e là không được.” Vu Chính Hải lắc đầu.
Tiêu Vân Hoà khẽ nhíu mày: “Vậy cho ta một lý do để không giết các ngươi.”
Vu Chính Hải xem thường nói: “Cho dù ta đáp ứng ngươi, gia sư cũng không đồng ý đâu.”
Tiêu Vân Hoà chưa từng bị người ta uy hiếp như vậy, nhưng hắn không tức giận mà lại cẩn thận hỏi: “Sư phụ ngươi?”
Ngu Thượng Nhung nghe đại sư huynh nói vậy, nghĩ tới một chuyện bèn nói: “Nếu ta đoán không lầm thì ngươi là Tháp chủ tiền nhiệm của Hắc Tháp, có đúng không?”
Trong lòng Tiêu Vân Hoà khẽ động. Nếu đã biết thân phận hắn mà còn tự tin như vậy, hai người này sợ là không đơn giản.
“Đúng vậy.”
“Chắc ngươi không biết gia sư… nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, gia sư ghét những người uy bức lợi dụ, càng không thích những kẻ cố làm ra vẻ.” Ngu Thượng Nhung nói.
Cố làm ra vẻ?
Vừa nghe vậy, đội trưởng Hắc Ngô Vệ hừ nhẹ một tiếng: “Sư phụ ngươi đúng là vênh váo, sao hắn không đến cứu ngươi? Trước kia khi Tháp chủ quát tháo phong vân, sư phụ ngươi còn đang chơi bùn đấy!”
“Hảo hán không nói tới chuyện trước kia. Nếu nói kiểu đó, ngươi đến xách giày cho gia sư cũng không xứng.” Ngu Thượng Nhung đạm nhiên đáp.
“Ngươi !” Đội trưởng Hắc Ngô Vệ trừng mắt, vừa định nổi giận thì Tiêu Vân Hoà bỗng đưa tay ngăn lại.
Chỉ là thập diệp lại dám nói chuyện với hắn bằng khẩu khí này, đương nhiên phải có chỗ dựa không nhỏ. Tư Vô Nhai nghĩ ngợi một lát rồi nói:
“Sư phụ ngươi là ai? Nếu là nhân vật phong vân thì có lẽ ta cũng biết.”
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng: “Các ngươi có biết Vũ Quảng Bình không?”
Tiêu Vân Hoà nhướng mày, trong mắt lộ ra sát khí: “Vũ Quảng Bình là sư phụ các ngươi? Thật là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào.”
Tay phải nâng lên, trong lòng bàn tay Tiêu Vân Hoà xuất hiện một thanh vũ khí hình lục giác sáu cạnh toả quang mang màu tím.
Bạn cần đăng nhập để bình luận