Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 344: Chúng sinh bình đẳng (1)

Ở một viện lạc cách đó không quá xa cũng nhận thấy động tĩnh lớn bên ngoài.
“Đi qua xem thử.” Giang Ái Kiếm không nhịn được nói.
Khi ba người ra khỏi sân viện đã thấy đại nội cao thủ phóng từ trên cao xuống công kích ai đó bên dưới! Đại nội cao thủ cầm kiếm, bên ngoài được kiếm cương hùng hậu vây lấy.
“Chẳng lẽ có thích khách?” Giang Ái Kiếm nghi hoặc hỏi.
Ầm!
Kiếm cương rơi xuống.
Lục Châu nhíu mày nói: “Đến đó xem.”
“Hả?” Giang Ái Kiếm cảm giác được khí tức trên người lão tiền bối đã thay đổi, lập tức dẫn Lục Châu đến hoa viên Thuận Thiên Uyển.
Gặp phải tên lính canh đứng bên ngoài gác cổng, Giang Ái Kiếm quả quyết lấy ra lệnh bài hoàng thất.
“Đại nhân? Ngài… ngài là…” Binh sĩ kia kích động đến mức nói không nên lời.
“Suỵt!”
Giang Ái Kiếm ra hiệu cho hắn đừng rêu rao, thấp giọng nói: “Bản quan phụng mệnh bệ hạ, ở trong bóng tối bảo vệ Thái hậu.”
“Vâng vâng vâng… Mời đại nhân vào. Hai vị này là?”
“Hử? Ngươi dám chất vấn?”
“Tiểu nhân không dám! Mời vào bên trong, mời vào bên trong…”
Ba người thuận lợi đi vào hoa viên.
Lục Châu gần như đã quên mất lệnh bài hoàng thất. Không thể không nói gia hoả Giang Ái Kiếm này đúng là thông minh vặt.
Khi ba người đến gần khu vực xảy ra chiến đấu, chưa kịp nhìn đến Chiêu Nguyệt và Thái hậu thì tầm mắt đã bị đống công trình kiến trúc hư hỏng kia thu hút.
Công trình kiến trúc đã vỡ nát, nơi đó chỉ có một đám cây xanh đang bao bọc lấy thứ gì đó.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đám tu hành giả xung quanh kỳ quái hỏi.
Tên cao thủ ngũ diệp kia dường như cũng không có động tĩnh.
Lúc này Thuận Thiên Uyển cực kỳ yên tĩnh. Lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt vào trận chiến này.
Rốt cuộc tứ đệ tử Ma Thiên Các Minh Thế Nhân còn sống hay đã chết?
Ầm!
Đám cây xanh bỗng nổ tung!
Bên trong đám cây cối chằng chịt đột nhiên xuất hiện một toà pháp thân tam diệp!
Phía trên tam diệp kim liên, Minh Thế Nhân đang lao vọt ra xông phá chân trời.
Ly Biệt Câu toả ra quang mang chói mắt, mang theo nghìn đạo cương nhận xạ kích lên không.
Thấy cảnh này, Lý Vân Triệu trừng to mắt nói: “Không hổ là đệ tử Ma Thiên Các, dùng pháp thân bắn ra cương nhận, phối hợp với vũ khí thiên giai tạo thành uy lực bậc này… thật đáng sợ!”
Lý Vân Triệu không dám khinh thường, lập tức phất tay bắn ra một đạo cương khí ngăn ở trước mặt Thái hậu, đề phòng bất trắc.
Chỉ có điều Lý Vân Triệu đã lo lắng dư thừa.
Một chiêu này của Minh Thế Nhân rõ ràng là dành cho tên cao thủ ngũ diệp.
Trên không, Ly Biệt Câu và nghìn đạo cương nhận tựa như thanh móc câu xẹt qua pháp thân của tên cao thủ đại nội.
Vụt!
Ly Biệt Câu bay trở về trong tay Minh Thế Nhân.
Phịch!
Tên cao thủ ngũ diệp kia rơi xuống đất, hai mắt mở to, toàn thân đã đầy vết máu.
Thấy cảnh này, Lục Châu vuốt râu khẽ gật đầu.
Tiểu Diên Nhi hưng phấn đến mức suýt nữa đã nhảy dựng lên, cũng may có Lục Châu kịp thời giữ nàng lại.
Giang Ái Kiếm thấp giọng ca ngợi: “Lão tiền bối, đồ đệ này của ngài… đúng là không đơn giản. Chỉ có pháp thân tam diệp lại giết được ngũ diệp… cứ như là trong mơ.”
Hầu như tu hành giả nào cũng biết rõ một điều, khi lên đến Nguyên Thần cảnh, mỗi một diệp tăng thêm đều khiến cho tu vi của người đó mạnh hơn rất nhiều.
Ngay cả Lục Châu cũng không ngờ được… lúc trước Minh Thế Nhân chỉ mới là nhị diệp, vậy mà bây giờ bạo phát chiến đấu lại thành tam diệp rồi?
Minh Thế Nhân một kích thành công, đưa tay lên lau đi vết máu trên khoé môi, nhanh chóng bay ra bên ngoài. “Đừng có đuổi theo lão tử nữa… đòn sát thủ của lão tử còn một đống!”
Mạc Ly trầm giọng nói: “Khai trận!”
Đám tu hành giả đứng xung quanh bắt đầu chuyển động.
Khai trận?
Giang Ái Kiếm lắc đầu nói: “Tên Mạc Ly này vốn là tu hành giả vu thuật, bây giờ bày ra vu thuật đại trận cũng là chuyện bình thường.”
Nhưng điều khiến người ta nghi hoặc là, tại sao nàng ta lại không tiếp tục phái người truy sát Minh Thế Nhân?
Lục Châu nhìn quanh, muốn tìm tới thân ảnh của Lãnh La nhưng lại không thấy bóng dáng hắn.
Khai trận thì khai trận đi… Dù sao vu thuật cũng chẳng ảnh hưởng gì đến lão phu, ngược lại còn khiến lão phu dễ ra tay hơn.
Lục Châu vuốt râu đợi đại trận hình thành.
“Đồ đệ của ngài thật là giảo hoạt, vậy mà cũng chạy trốn được…” Giang Ái Kiếm giơ ngón tay cái lên.
Trên tầng hai một toà lầu các ở phía bắc Thuận Thiên sơn trang.
Hàn Ngọc Nguyên nhìn bóng dáng Minh Thế Nhân đang lao vụt đi, thản nhiên nói:
“Tư giáo chủ, tứ sư huynh của ngươi giảo hoạt hơn ngươi nhiều, biết giữ lại thực lực. Nhưng mà rất đáng tiếc… hắn cũng chạy không thoát, ngươi tin không?”
Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Ta không cho là vậy. Nếu ngươi nghĩ thế thì ngươi vẫn chưa hiểu rõ tứ sư huynh của ta rồi.”
“Ồ?”
“Ám Võng của ta trải rộng khắp thiên hạ nhưng cũng không thể nắm chắc hành tung của tứ sư huynh.” Tư Vô Nhai thẳng thắn nói.
“Chà, đường đường là Giáo chủ Ám Võng mà cũng có lúc biết khiêm tốn? Có điều… sợ là ngươi không biết lý do tại sao người trong hoàng thất lại thích đến Nhữ Bắc để săn bắn.”
“Tại sao?”
“Ngươi tự mình nhìn đi. Nhữ Bắc thành lớn như vậy, làm sao hắn trốn kịp?”
Ông.
Trên không trung truyền đến âm thanh vù vù kỳ dị.
Đứng ở lầu các có thể trông thấy rõ ràng trên tường thành Nhữ Bắc xuất hiện một tấm màng năng lượng trong suốt đang phát ra âm thanh cộng hưởng.
Phong vân biến sắc.
Cuồng phong thổi qua Nhữ Bắc thành.
Dân chúng trong thành cực kỳ kinh ngạc, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn trời. Bọn họ không giống tu hành giả, chỉ cho rằng thời tiết trở nên ẩm ướt, đoán là trời sắp có mưa giông.
Chỉ có tu hành giả mới cảm nhận được sự khó chịu trong đó.
“Nguyên khí bị ngăn trở rồi!”
“Tại sao lại thế?”
Đám tu hành giả đã phát hiện ra tình hình bất thường, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên thiên không.
Bọn họ không cách nào điều động được nguyên khí…
Bốn phía quanh Thuận Thiên sơn trang xuất hiện một tầng bình chướng.
Các tu hành giả xung quanh thấy vậy đều lui lại. Đây là địa bàn của hoàng gia, không ai có can đảm tới gần, huống hồ quanh đó lại còn có rất nhiều binh sĩ canh gác.
Trong Thuận Thiên Uyển, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên.
Giang Ái Kiếm, Tiểu Diên Nhi và Lục Châu đều đã cảm thấy điểm bất thường.
Giang Ái Kiếm lúng túng nói: “Thôi xong… không phải đại trận vu thuật mà là… Thập Tuyệt Trận.”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nói: “Thập Tuyệt Trận là đại trận chỉ có ở Thần Đô, tại sao nơi này cũng có?”
“Nhưng loại uy lực này… chỉ có Thập Tuyệt Trận mới có được.” Giang Ái Kiếm nói.
“Sư phụ, đồ nhi không thể điều động nguyên khí được…” Tiểu Diên Nhi thì thầm.
“Đừng thử làm gì, tất cả nguyên khí đều đã bị ngăn cách rồi. Đây chính là điểm đáng sợ nhất của Thập Tuyệt Trận.”
Lục Châu không để lộ biểu tình gì, chỉ lặng lẽ thử điều động nguyên khí, quả nhiên nguyên khí trong cơ thể rỗng tuếch.
Thế còn lực lượng phi phàm? Lục Châu lại thử lần nữa… Một cảm giác mát rượi lan truyền toàn thân hắn.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Cảm giác này tươi mát như thể người đi lạc trên sa mạc tìm được nguồn nước.
Toàn bộ Thuận Thiên sơn trang đều biến thành cấm địa, tất cả những người ở bên trong đều trở thành phàm nhân không có tu vi nguyên khí.
Nhiều nhất cũng chỉ có thân thể mạnh mẽ hơn người bình thường mà thôi.
Nơi này giao cho Lãnh La vậy.
Lục Châu vừa định bảo Giang Ái Kiếm dẫn đường rời khỏi nơi này thì từ lối vào Thuận Thiên Uyển đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Ui da… các ngươi đúng là vô lương tâm. Ta là sư huynh của Chiêu Nguyệt công chúa, sao các ngươi dám thô lỗ như vậy hả? Mau buông tay!”
Hai tên tướng quân cao lớn uy vũ đứng hai bên kèm cặp Minh Thế Nhân đi vào hoa viên.
Minh Thế Nhân rốt cuộc cũng không chạy thoát, bị hai tên tướng quân ném vào giữa đám người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận