Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 363: Người quên thì tốt hơn

Lục Châu rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: “Nghiệt đồ Tư Vô Nhai đang ở đâu?”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu. “Hắn đã rời đi.”
Lục Châu thấy hắn có vẻ không phục, bèn nói: “Lão phu truyền cho ngươi một thân tu vi… mà ngươi chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh?”
Ngu Thượng Nhung nghi hoặc, không rõ ý tứ trong lời nói của sư phụ. Nhưng hắn không nói gì, chỉ giữ im lặng.
Được làm vua, thua làm giặc, đây là chân lý từ xưa tới nay.
“Dẫn hắn đi.” Lục Châu khẽ phất tay.
Đoạn Hành lập tức khom người: “Tuân mệnh!”
Ngu Thượng Nhung liếc đám người Đoạn Hành một cái, bàn tay dùng lực đứng thẳng người dậy, khẽ nói: “Tự ta đi được.”
Đám người Đoạn Hành lui lại, cúi đầu không dám tiếp tục tiến tới. Đoạn Hành cảm giác được mình bị ghét bỏ.
Nhưng biết làm sao được, tuy bây giờ Ngu Thượng Nhung là tù nhân nhưng đâu phải là loại người Đoạn Hành hắn có thể nhúng chàm.
Có điều…
Được tận mắt nhìn loại nhân vật tuyệt thế bậc này bị sư phụ bắt lại lôi về cũng là một chuyện vui trong nhân sinh một người.
Có lẽ sau này khi Đoạn Hành già đi, hắn cũng có thể khoác lác với người khác rằng năm đó hắn từng được tận mắt quan sát cuộc chiến đỉnh phong giữa đại đệ tử và nhị đệ tử Ma Thiên Các, cuộc chiến đó phấn khích và hùng vĩ cỡ nào, cả đời hắn không thể quên được.
Ngu Thượng Nhung rút Trường Sinh Kiếm ra ôm vào trong ngực, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Châu nhìn lướt qua đám người rồi nói: “Trước tiên về Vân Chiếu Am.”
Ngu Thượng Nhung câm nín.
Lời này ý là sư phụ lão nhân gia người đã có mặt ở Vân Chiếu Am từ lâu? Nếu vậy tại sao người không sớm xuất hiện, muốn ngư ông đắc lợi sao?
Đáng tiếc là bây giờ nghĩ mấy chuyện này cũng không có ý nghĩa gì. Ngu Thượng Nhung đành phải đi theo Lục Châu trở về Vân Chiếu Am.
Sau khi tất cả mọi người rời khỏi khu vực này…
Tại một nơi ở sâu trong Vân Chiếu lâm địa, Tư Vô Nhai khẽ thở phào một hơi.
Nếu hắn không phát hiện kịp thời thì lần này cả hắn cũng bị tóm luôn rồi.
Sau khi hô hấp dần dần ổn định lại, bình phục tâm tình, Tư Vô Nhai mới thở dài nói: “Nhị sư huynh đáng thương… sau này nên làm sao đây?”
Nhớ tới một chiêu Phược Thân Thần Chú vừa rồi, chân mày Tư Vô Nhai cau lại. Vẫn là thủ đoạn y như lúc trước.
Điều này khiến Tư Vô Nhai lại nghĩ đến phán đoán trước đó của mình có lẽ sư phụ lão nhân gia người đã thật sự tìm được phương pháp đột phá đại nạn.
Vừa nghĩ đến đây, Tư Vô Nhai cười khổ lắc đầu: “Nhị sư huynh thật là… đến chết vẫn sĩ diện. Rõ ràng đã bị thương còn cố chống đỡ làm gì. Giờ thì hay rồi…”
Nếu vừa rồi nhị sư huynh không sợ mất mặt thì đã tránh thoát được một kiếp này.
Có lẽ đây chính là ý trời.
Trong Vân Chiếu Am.
Lục Châu chắp tay bước tới bên bệ cửa sổ tròn, nhìn về phía Bách Diệp Hồ đã bị phá nát vô cùng bừa bộn.
Ngu Thượng Nhung đứng sau lưng Lục Châu, trên mặt không có cảm xúc gì.
Trầm mặc một lúc, Lục Châu mới nói: “Ngồi đi.”
Loảng xoảng.
Trường Sinh Kiếm rơi xuống đất.
Lúc này rồi Ngu Thượng Nhung đâu còn để ý tới cái gọi là mặt mũi nữa, hắn lập tức cúi người nhặt kiếm lên.
Nếu là lúc bình thường, Trường Sinh Kiếm sẽ không bao giờ rơi xuống đất. Độ ăn ý giữa Ngu Thượng Nhung và Trường Sinh Kiếm đã đạt tới cấp hoàn mỹ, kiếm sẽ tự động thu nạp nguyên khí trên người hắn.
Lục Châu vuốt râu nhìn thoáng qua Trường Sinh Kiếm trong ngực Ngu Thượng Nhung, như thể vừa nhớ ra điều gì đó, Lục Châu nói:
“Ngươi nhập môn đã hai trăm bảy mươi lăm năm… Còn nhớ rõ khi vừa nhập môn lão phu đã nói với ngươi quy định đầu tiên là gì không?”
Ngu Thượng Nhung cũng nhìn thấy Bách Diệp Hồ tan hoang qua khung cửa sổ. Hắn sửng sốt một chút rồi đáp: “Cấm đồng môn chém giết lẫn nhau.”
“Biết rõ mà còn cố phạm phải?”
“Ta và đại sư huynh chỉ luận bàn một chút…” Ngu Thượng Nhung nói.
“Luận bàn?”
Lục Châu chậm rãi ngồi xuống ghế, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Trường Sinh Kiếm.
“Lão phu có thể truyền tu vi cho ngươi, truyền vũ khí cho ngươi, thì cũng có thể thu hồi.”
Nghe nói vậy, tim Ngu Thượng Nhung hẫng đi một nhịp, bàn tay cầm Trường Sinh Kiếm khẽ bóp chặt.
Trước đây dù phải đối mặt với bất kỳ kẻ nào, Ngu Thượng Nhung cũng chưa bao giờ cảm thấy câu nệ và lo sợ như thế này.
Đứng trước mặt sư phụ, dường như tất cả kiêu ngạo và địa vị của hắn đều trở nên buồn cười.
Ngu Thượng Nhung trầm mặc không nói như một đứa trẻ làm sai.
Lục Châu nhìn thẳng vào Ngu Thượng Nhung. “Tại sao lại rời khỏi Ma Thiên Các?”
Ngu Thượng Nhung nhíu mày ngẩng mặt lên nhìn Lục Châu. “Người thật sự không còn nhớ rõ?”
Lục Châu nghĩ tới đoạn ký ức bị thiếu kia, bèn thản nhiên đáp: “Quên rồi.”
Ít nhất đối với Lục Châu thì đoạn ký ức này chẳng khác nào là đã “quên”.
Ánh mắt Ngu Thượng Nhung tràn đầy phức tạp nhìn lão giả trước mắt.
“Thất sư đệ nói người đã thay đổi rất nhiều… Ban đầu ta còn không tin.” Ngu Thượng Nhung nói.
Nhìn thấy bộ dáng này của sư phụ, Ngu Thượng Nhung chợt nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây.
Khi còn chưa bái nhập sơn môn, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn. Đảo mắt đã gần ba trăm năm trôi qua… Ngu Thượng Nhung hắn trở thành Kiếm Ma khiến người người nghe tên đã sợ mất mật.
Mà sư phụ hắn… lại sắp đi tới đoạn cuối của nhân sinh. Điều này khiến hắn không khỏi cảm khái.
“Chuyện này không quan trọng.” Lục Châu thản nhiên nói.
Ngu Thượng Nhung đáp: “Người quên thì tốt.”
“Hỗn trướng!” Lục Châu nhướng mày, chắp tay đứng dậy.
Ngu Thượng Nhung không nghĩ nhiều, lập tức quỳ xuống nhưng không nói một lời.
Ánh mắt Lục Châu nhìn chằm chằm Ngu Thượng Nhung. “Không chịu nói?”
Ngu Thượng Nhung cúi thấp đầu, mắt nhìn dưới đất, khẽ nói: “Đồ nhi chỉ muốn tốt cho người, chuyện này người quên đi thì hơn!”
Lục Châu vung tay. Một đạo cương phong đánh tới.
Chát!
Không nặng cũng không nhẹ. Ngu Thượng Nhung không tránh né, đờ đẫn ngẩng đầu lên…
Cái tát này đánh vào mặt hắn, nóng rát như thiêu như đốt.
[Ting ! trừng trị Ngu Thượng Nhung, ban thưởng 300 điểm công đức.].
“Lão phu vẫn còn nhiều thời gian…” Lục Châu nhẹ giọng nói. “Người đâu!”
Đoạn Hành luôn chuẩn bị tinh thần đứng chờ bên ngoài, lập tức đáp lại: “Có vãn bối! Xin lão tiền bối cứ phân phó, dù phải lên núi đao hay xuống biển dầu thì vãn bối tuyệt không ngần ngại.”
“Đưa hắn đi.”
Lạch cạch!
Lục Châu phất tay áo, một đạo cương phong đẩy cửa ra. Lục Châu chắp tay sau lưng bước ra khỏi phòng.
“Bạch Trạch.”
Bạch Trạch đạp mây chạy đến, chậm rãi hạ xuống sân viện.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn trời, lúc này đang giữa trưa, thời gian cũng không còn sớm.
“Lão, lão tiền bối… đưa ai đi ạ?” Đoạn Hành ấp úng hỏi.
Lúc này Ngu Thượng Nhung mới bước ra khỏi phòng. Tư thế và khí chất kia rõ ràng đang nói ‘đừng ai đụng vào ta’, toàn thân hắn toả ra khí thế ‘thiên hạ mau tránh xa ta ra’.
Đoạn Hành nào dám đến gần?
Lục Châu quay đầu lại nói: “Ngươi rất sợ hắn?”
Đoạn Hành sững sờ, bèn tự động viên bản thân mà nói: “Vãn bối không sợ! Vãn bối có lão tiền bối làm chỗ dựa, không phải sợ hãi!”
“Thế thì tốt.”
Đoạn Hành đi đến bên cạnh Ngu Thượng Nhung. Ngu Thượng Nhung chỉ liếc nhìn Đoạn Hành một cái rồi hờ hững nhìn sang nơi khác.
Đoạn Hành gần như sắp khóc. Sao mà không sợ cho được? Ta làm không nổi nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận