Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1260

Phong Khuê cũng biết như thế là không đủ, lập tức nói: “Lục các chủ, ngài muốn thế nào chúng ta sẽ làm như thế đó.”
“Mười phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch, hai mươi phần Hoả Linh Thạch. Những thứ khác các ngươi cứ xem đó mà làm.”
Hoặc là bồi thường, hoặc là ăn đau.
Lam Hi Hoà đứng trên không trung khẽ lắc đầu nói khẽ:
“Hạ Tranh Vanh hẳn đã nhận được tin tức gì nên mới cố chấp che chở Đoạn Tây Hoa như thế.”
Nữ tử áo lam tỉnh táo lại, khom người nói: “Chủ… chủ nhân, thuộc hạ đề nghị chúng ta trở về Bạch Tháp ngay, nơi này quá nguy hiểm.”
Lam Hi Hoà lắc đầu nói:
“Lục các chủ bày ra lực lượng vô cùng cường đại, ta thừa nhận mình đã đánh giá thấp hắn… Ai dà, tiểu Lam, ngươi cảm thấy ta không có phần thắng sao?”
“Không, không phải… thuộc hạ không có ý đó.” Nữ tử áo lam cúi đầu xuống.
Lam Hi Hoà nói: “Cường sát Đoạn Tây Hoa, phá thất tinh tháp trận, Hắc Tháp tập thể hạ thấp… Có lẽ vậy, chúng ta đi.”
Hư ảnh nàng loé lên, biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện bên trong hồng liễn.
Vu Chính Hải cảm nhận được động tĩnh, vội nói: “Lam tháp chủ? Lúc này ngài đi sao?”
Vừa nói hắn vừa bay lên boong tàu. “Gia sư còn chưa làm việc xong, ngài đi như vậy, nếu gia sư hỏi tới ta không biết nên trả lời như thế nào.”
Lam Hi Hoà nói: “Mời nói lại với Lục các chủ, ta sẽ không tiếp cận Diệp Thiên Tâm nữa. Nếu có thời gian, mời Lục các chủ đến Bạch Tháp một lần.”
Ông !
Một cỗ lực lượng nhàn nhạt đẩy Vu Chính Hải bay ra khỏi hồng liễn.
Vu Chính Hải hai chân đạp mạnh, toàn thân bộc phát nguyên khí, đứng vững trên boong tàu.
“Hả?” Lam Hi Hoà nhìn về phía hắn, không khỏi kỳ quái…
Một tân nhân vừa bước chân vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa sao có thể giữ vững thân hình trước mặt nàng.
Lam Hi Hoà khẽ hỏi: “Ngươi là đồ đệ của Lục các chủ?”
“Đúng vậy.” Vu Chính Hải cười đáp.
“Diệp Thiên Tâm cũng là đồ đệ của hắn?”
“Đương nhiên là thế.”
Lam Hi Hoà không khỏi lắc đầu nói: “Ta có chút đố kỵ với Lục các chủ rồi, không ngờ hắn lại có đệ tử kiệt xuất bậc này. Trường giang sóng sau đè sóng trước, có lẽ một ngày nào đó trên đỉnh tháp cường giả, ta sẽ lại nhìn thấy các ngươi.”
Lúc này, Thẩm Tất đứng cạnh đó cũng lên tiếng: “Việc này thì đã là gì, Lục các chủ có mười vị đệ tử, mỗi người đều là tu hành giả thiên tài có thiên phú kỳ giai.”
Lam Hi Hoà cạn lời.
Nàng trầm mặc một lát rồi phất tay nói: “Chúng ta đi.”
Lần này cỗ lực lượng đẩy Vu Chính Hải rời đi mạnh hơn trước rất nhiều, khiến hắn không cách nào ngăn cản.
Thẩm Tất vừa định đuổi theo, Vu Chính Hải đã giơ tay lên ngăn lại. “Để nàng đi đi.”
“Đại tiên sinh, vậy vừa rồi vì sao ngài còn ngăn cản?”
“Ta chẳng qua chỉ muốn thử xem nàng ta có dám xuất thủ hay không thôi.” Vu Chính Hải cười nói, “Ta cược nàng ta không dám.”
Thẩm Tất câm nín.
Đây chính là bộ dáng tiểu nhân đắc chí, ỷ có chỗ dựa đó sao?
Triệu Hồng Phất đột nhiên nói ra một câu: “Vậy lỡ như nàng ta xuất thủ thì sao?”
Vu Chính Hải quay đầu nhìn Triệu Hồng Phất, vừa định nói gì đó, lại phát hiện mình nói không nên lời.
Phong Khuê cao giọng nói:
“Chư vị, hôm nay ta xin thay mặt Hạ tháp chủ ra quyết định, nếu các vị đồng ý, mời giơ tay.”
Toàn bộ thành viên Hắc Tháp đều giơ tay lên tán đồng.
Ngay cả Hạ Tranh Vanh quỳ dưới đất cũng giơ tay lên, nhưng hai mắt hắn vô thần trông chẳng khác nào một cỗ máy.
“Được.”
Phong Khuê đứng dậy nói với Lục Châu:
“Lục Các chủ, Hắc Tháp đáp ứng điều kiện của ngài. Mười phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch, hai mươi phần Hoả Linh Thạch, cộng thêm mười ngàn tấm phù chỉ, hai mươi kiện vũ khí thiên giai, ba kiện vũ khí hoang cấp. Ngài thấy thế nào?”
Sợ Lục Châu mở miệng đòi nhiều hơn, hắn lập tức nói bổ sung:
“Những thứ này là cực hạn của Hắc Tháp rồi. Số lượng thành viên Hắc Tháp không nhiều, vũ khí không có bao nhiêu, mười phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch này là chúng ta còn phải nghĩ cách tìm thêm mới mong kiếm đủ.”
Lục Châu hỏi: “Tinh hoa Hắc Diệu Thạch khó tìm đến vậy sao?”
Phong Khuê nghi hoặc ngẩng đầu.
Đây không phải là thường thức mọi người đều biết à?
Nhưng hắn không dám chất vấn, chỉ đành kiên nhẫn giải thích với Lục Châu:
“Tinh hoa Hắc Diệu Thạch là tinh hoa kết tinh từ một loại khoáng thạch tên là Hắc Diệu Thạch. Hắc Diệu Thạch là cực phẩm khoáng sản phân bố cực kỳ thưa thớt ở hắc liên giới, độ khó khi thu thập cũng rất cao. Tu hành giả tu vi cao đương nhiên không muốn làm loại công việc thấp hèn như đi phá núi tìm khoáng sản, mà người tu vi thấp hoặc phàm nhân chỉ có thể dùng cách thức nguyên thuỷ nhất để đào ra. Trong tổ chức lớn, một số tu hành giả cao giai cũng sẽ đi khai phá núi để tìm kiếm Hắc Diệu Thạch. Nhưng cho dù có 10.000 tấn Hắc Diệu Thạch cũng rất khó sinh ra được một phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch. Hắc Diệu Thạch cần phải hấp thu tinh hoa trong thiên địa nhật nguyệt, điều kiện trưởng thành vô cùng hà khắc. Trừ phi đến bí ẩn chi địa, nếu không tại hắc liên giới, hai mươi phần tinh hoa đã là toàn bộ gia sản của Hắc Tháp rồi.”
Lục Châu hỏi: “Vì sao Bạch Tháp lại có nhiều như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận