Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1028

“Nghiệp Hoả.”
Kim Diễm bốc lên, mười mảnh liên diệp cũng bốc cháy rừng rực, ngay cả phần bả vai và đầu pháp thân cũng bốc lên Nghiệp Hoả.
“Lục Ly không có Nghiệp Hoả. Về mặt này thì lão phu mạnh hơn hắn không ít.” Lục Châu âm thầm gật đầu.
Lục Châu điều động nguyên khí, Nghiệp Hoả lập tức biến mất. Phải khiêm tốn một chút.
Quan sát một lúc, Lục Châu phát hiện ra một ngọn núi cách đó không xa. “Chọn ngươi vậy.”
Ngã một lần đã khôn hơn, lần này Lục Châu lui xuống đứng bên cạnh đan điền pháp thân, quả nhiên Tinh Bàn phát sáng, một cương ấn quang trụ xuất hiện bắn xuyên thủng ngọn núi.
Oanh!
“Lần nữa.” Cương ấn quang trụ lại bắn ra.
Ầm Ầm! Đá vụn ồ ạt rơi xuống, ngọn núi sụp đổ.
Lục Châu tròn mắt kinh ngạc. Đây là Mệnh Cách loại phòng ngự, nếu đổi thành Mệnh Cách loại công kích thì còn khoa trương tới cỡ nào?
Lục Châu lại thử lần nữa, lần này lực lượng trong Mệnh Cách yếu đi rất nhiều. Từ đó có thể suy ra một viên Mệnh Cách chỉ có thể thi triển từ ba đến bốn lần lực lượng Mệnh Cách. Nhưng như vậy đã là rất không tệ.
Sau khi hiểu được rõ ràng lực lượng của Tinh Bàn, Lục Châu quyết định áp súc pháp thân Thiên Giới Bà Sa nhỏ lại, khống chế pháp thân lớn tiêu hao quá nhiều nguyên khí.
“Bách Kiếp Động Minh.”
Nhìn Thiên Giới Bà Sa không ngừng thu nhỏ lại, Tinh Bàn biến mất, Mệnh Cung biến mất, trở lại thành một toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh thập diệp, Lục Châu đột nhiên cảm thấy Bách Kiếp Động Minh mới khó coi làm sao.
Thu hồi pháp thân, Lục Châu bay trở về Vân Sơn.
Hắn vừa rời đi, trong đống phế tích vừa rồi đột nhiên có một tu hành giả mặt mày bẩn thỉu, toàn thân đầy bụi đất bay ra. Người này run rẩy nhìn quanh bốn phía rồi nói như đưa đám:
“Ông trời ơi, về sau ta sẽ không tuỳ tiện thề với trời nữa! Ông đừng đánh ta nữa mà, ta sai rồi!”
Bầu trời Vân Sơn đã trời quang mây tạnh trở lại. Nhiếp Thanh Vân và Lý Vân Tranh đang ngơ ngác nhìn toà chính điện bị đánh nát bét.
Nhiếp Thanh Vân khóc không ra nước mắt: “Bệ hạ, ngài là đồ tôn của Lục tiền bối, lát nữa ngài nói tốt giùm ta vài câu có được không?”
“Xem ra chúng ta đã tới chậm… Có vẻ sư công rất bất mãn với nơi này! Nói thật ta ở trong cung tuy rằng rất phiền muộn vì thiếu tự do nhưng điều kiện vật chất ở đó tốt hơn nơi này rất nhiều. Ta không có lòng gièm pha đâu, ta rất thích Vân Sơn.” Lý Vân Tranh nói.
“Thay, phải mau chóng thay hết mới được. Chủ phong điện phải thay mới toàn bộ, ta an bài thêm mười nữ đệ tử đến phục thị cho Lục tiền bối. Bệ hạ, như vậy ổn thoả chứ?” Nhiếp Thanh Vân hỏi.
“Cũng tạm được rồi. Ta ở trong cung cũng chỉ có hơn mười cung nữ phục thị…” Lý Vân Tranh đáp, “À không, sư công lớn tuổi hơn ta, lại là trưởng bối, phải gấp đôi số lượng lên.”
“Được.”
Nhiếp Thanh Vân lập tức hạ lệnh cho người đến sửa sang chủ điện, đồng thời lựa chọn những nữ đệ tử có nhan sắc nhất Vân Sơn đến chờ ở chính điện trên ngọn sơn phong thứ hai.
Thấy bọn hắn rộn rộn ràng ràng, đám người Hạ Trường Thu và Mạnh Trường Đông cũng hiếu kỳ chạy tới quan sát.
Đang lúc náo nhiệt, Tiểu Diên Nhi bỗng mừng rỡ hô: “Đại sư huynh, nhị sư huynh, hai người trở về rồi!”
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đáp xuống, cất lời chào hỏi Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, sau đó nhìn quanh: “Sư phụ đâu rồi?”
Đám người đồng loạt khom người hành lễ. Nhiếp Thanh Vân xấu hổ đáp:
“Đều tại điều kiện vật chất ở nơi này quá kém… Ta đã lệnh cho người gấp rút sửa chữa, đồng thời nhường lại chủ điện, chọn ra hai mươi nữ đệ tử ưu tú nhất ở Vân Sơn đưa tới phục thị Lục tiền bối.”
Vu Chính Hải đảo mắt nhìn hai mươi nữ đệ tử Vân Sơn xinh như hoa như ngọc, nghi ngờ nói: “Ngài có lòng.”
“Chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc tới.”
Khi mọi người còn đang rôm rả nghị luận, Lục Châu đạp không bay về. Tiểu Diên Nhi vội vàng chạy tới đón: “Sư phụ.”
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải cùng mọi người đồng loạt hành lễ.
Lục Châu đáp xuống chính điện, liếc mắt nhìn đám người đang ra ra vào vào tu chỉnh chính điện, lại nhìn sang đám nữ đệ tử đứng ngoan ngoãn ở một bên, nhíu mày hỏi: “Đang làm gì thế?”
Lý Vân Tranh đáp: “Sư công, đây là những nữ đệ tử Nhiếp tông chủ lựa chọn cho ngài, sau này để các nàng phục thị sư công cho tốt. Ngoài ra chính điện hiện đang gấp rút sửa chữa, sư công hãy ở tạm trên ngọn chủ phong đi.”
Hẳn là Lục tiền bối sẽ rất vui vẻ?
Lục Châu nghiêm mặt quát: “Hỗn trướng! Có thời gian làm mấy chuyện này, sao không dùng cho việc tu hành đề thăng tu vi? Tất cả lui ra đi!”
Lý Vân Tranh cùng Nhiếp Thanh Vân câm nín.
Đám người lục tục rời đi. Lục Châu nói: “Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lưu lại.”
“Vâng.”
Chờ đám người rời đi, Lục Châu mới hỏi thăm chuyến đi đến Thiên Vũ Viện của hai người. Hai người liền kể lại những gì đã chứng kiến ở kinh đô cho sư phụ nghe.
Vu Chính Hải tò mò hỏi: “Sư phụ, kinh đô đồn rằng người đã giết Dư Trần Thù, chuyện này có thật không?”
Lục Châu gật đầu đáp: “Vi sư đúng là đã giết hắn.”
“Đồ nhi còn nghe nói Thiên Luân sơn mạch sụp đổ, hắc liên hàng thế, tai nạn giáng lâm, chuyện này cũng là thật?” Vu Chính Hải để lộ vẻ mặt hóng chuyện bát quái.
“Hắc liên đúng là đã xuất hiện nhưng việc tai nạn giáng lâm thì chỉ là lời đồn đại bậy bạ. Các ngươi hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.” Lục Châu nói.
“Đa tạ sư phụ khích lệ.”
Lục Châu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung. “Gọi pháp thân ra cho vi sư xem.”
Ngu Thượng Nhung hơi nghi hoặc nhưng cũng nâng tay, một toà pháp thân kim liên cửu diệp cỡ nhỏ xuất hiện.
Lục Châu quan sát pháp thân không kim liên thật kỹ. Không có liên toạ, Ngu Thượng Nhung làm sao khai Mệnh Cách đây? Lục Châu không cho rằng hồng liên giới có loại phương pháp tu hành này.
Thấy sư phụ có điều suy nghĩ, Ngu Thượng Nhung nghi hoặc hỏi: “Sư phụ?”
“Vi sư chỉ đang khảo hạch tu vi của ngươi. Hai huynh đệ các ngươi phải cố gắng hơn nữa.”
“Đồ nhi nhất định sẽ cố gắng, không phụ kỳ vọng của sư phụ.”
Lục Châu gật đầu. “Hai ngày sau các ngươi đi cùng vi sư đến Thiên Vũ Viện một chuyến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận