Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 197: Lần đầu gặp mặt nhị sư huynh

Tiểu Diên Nhi nghi hoặc nhìn người trước mắt. Nhớ tới lời dặn dò của sư phụ, nàng không dám khinh thường, bèn nói: “Ngươi là ai thế?”
Thanh bào kiếm khách chậm rãi xoay người lại, trên mặt hắn nở nụ cười ấm áp nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.
Hắn khẽ gật đầu nói: “Quả nhiên giống như ta nghĩ.”
“Cái gì giống như ngươi nghĩ chứ… không được nhìn nữa!” Tiểu Diên Nhi vốn định nói thêm một câu “nhìn nữa ta đâm mù mắt ngươi”, nhưng sợ sư phụ lại tức giận nên nàng đành nhịn xuống. “Ta cảnh cáo ngươi, không được phép đi theo ta…”
Tiểu Diên Nhi đi vòng qua thanh bào kiếm khách, thuận đường đi về phía trước.
Thanh bào kiếm khách khoanh tay chậm rãi đi theo sau lưng nàng.
Tiểu Diên Nhi nhướng mày, nàng dừng bước quay đầu lại nói: “Không được đi theo, còn đi nữa…” Nàng nhấc chân lên giẫm mạnh xuống.
Ầm!
Mặt đất lõm vào.
Nàng sử dụng lực lượng của Thối thể ngũ trọng.
Vốn cho rằng thanh bào kiếm khách thấy vậy sẽ biết sợ, ai ngờ hắn lại rất nhẹ nhàng thoải mái, không để ý chút nào, cứ thế đi theo phía sau nhìn Tiểu Diên Nhi chằm chằm.
Tiểu Diên Nhi chợt nghĩ đến một chuyện, gia hoả này chắc không phải là mấy tên biến thái đó chứ?
Nàng dừng bước, khẽ nghiêng đầu nhìn ra phía sau lưng. “Ngươi thật sự muốn đi theo ta?”
“Ừ.”
“Tại sao?”
“Nhìn muội.”
“Ta không thích.”
“Chuyện đó không quan trọng.”
“Sư phụ nói… không cho phép ta tuỳ tiện đánh người.”
“Sư phụ nói đúng.”
“Sư phụ cũng nói… đối phó với kẻ xấu không được nhân từ nương tay.”
“Ách…”
Ầm!
Tiểu Diên Nhi chợt lao vọt về phía thanh bào kiếm khách như một mũi tên.
Tốc độ bộc phát của Thái Thanh Ngọc Giản Nguyên Thần cảnh không thể coi thường.
Đưa mắt nhìn toàn bộ An Dương thành cũng chẳng tìm được một cao thủ Nguyên Thần cảnh nào.
Tiểu Diên Nhi vốn cho rằng thanh bào kiếm khách sẽ bị doạ tè ra quần, thế nhưng…
Trong mắt thanh bào kiếm khách hiện lên một tia kinh ngạc rồi rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng vân đạm phong khinh.
Hộ thể cương khí của hắn ngăn lại tất cả những đòn tấn công của Tiểu Diên Nhi.
Ầm ầm ầm!
Tiểu Diên Nhi phát huy thân pháp Thái Thanh Ngọc Giản vô cùng tinh tế.
Đầy trời đều là bóng dáng của nàng.
Mỗi một quyền đánh vào cương khí hộ thể đều để lại dấu ấn hình vòng tròn nhỏ.
Thanh bào kiếm khách chỉ đứng yên, mặt mỉm cười nhìn nàng…
Cương khí hùng hậu không bắn ngược ra ngoài mà giống như nước mềm mại tản mát đi, không gây phản phệ lên Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi càng đánh càng tức giận…
Bách Kiếp Động Minh!
Một toà pháp thân toả ra kim quang cao bằng thân người nàng xuất hiện, mang theo hình hài lờ mờ của một cô gái linh lung tinh xảo.
Thanh bào kiếm khách nhìn cảnh này, khẽ mỉm cười.
Hắn giơ một tay về phía trước.
Vụt!
Cương khí biến mất.
Nguyên khí đang rung động cũng biến mất.
Xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Bàn tay thanh bào kiếm khách đặt trên trán Tiểu Diên Nhi.
Hai tay Tiểu Diên Nhi không ngừng huy động múa may nhưng không thể với tới thanh bào kiếm khách…
“Tức chết ta… Buông tay! Mau buông tay ra!”
“Thật thú vị.” thanh bào kiếm khách nói.
“Được rồi, ngươi thắng…”
Tiểu Diên Nhi lại nổi lên tâm lý đề phòng, từ bỏ việc chống cự lui ra sau, lỡ như kẻ trước mắt nàng là người xấu thì…
Nàng cảm giác được nam tử này có thực lực và tu vi phi thường mạnh mẽ.
Thanh bào kiếm khách nở nụ cười thản nhiên. “Xin chào.”
Hắn lại chào hỏi Tiểu Diên Nhi lần nữa.
“Không chào!” Tiểu Diên Nhi đáp.
“Tiểu sư muội… muội cũng phải nói ‘xin chào’ chứ.”
“A?”
“Ta là nhị sư huynh của muội.”
Trong trí nhớ Tiểu Diên Nhi không có quá nhiều hình ảnh liên quan đến đại sư huynh và nhị sư huynh.
Nghiêm túc mà nói thì nàng chưa từng chính thức gặp mặt hai người, càng đừng nói tới việc có thể nhận ra Ngu Thượng Nhung.
Nhưng mà…
Bây giờ Tiểu Diên Nhi thật không tin được vị thanh bào kiếm khách đang đứng trước mặt mình đây lại là nhị sư huynh Ngu Thượng Nhung của nàng.
Vừa rồi hắn còn cười trông rất xấu xa mà.
“Nhị sư huynh?”
Thấy nàng có vẻ không tin, Trường Sinh Kiếm sau lưng Ngu Thượng Nhung rút ra khỏi vỏ, loé lên một cái đã xuất hiện trước mặt Tiểu Diên Nhi.
Trên mặt hắn vẫn nở nụ cười, thanh kiếm đỏ lơ lửng trước mắt trông phiêu dật xuất trần không thể tả.
Tiểu Diên Nhi kinh ngạc, vừa vui vẻ vừa nhíu mày: “A? Nhị… nhị sư huynh? Không đúng, là phản đồ!”
Ngu Thượng Nhung không thèm để ý, ý niệm khẽ động, Trường Sinh Kiếm lại quay vào vỏ.
“Tiểu sư muội, muội cũng cảm thấy ta là phản đồ sao?”
Tiểu Diên Nhi nhìn bộ dạng phiêu dật xuất trần không tắt nụ cười của Ngu Thượng Nhung, nhận ra người này hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của nàng. Nhị sư huynh khiến nàng có cảm giác dịu dàng ấm áp như vị ca ca nhà bên, trong lúc nhất thời nàng cũng không cảm thấy hắn là phản đồ.
Thế là nàng lắc đầu nói: “Không biết.”
Ngu Thượng Nhung nói: “Không nói tới chuyện này nữa…”
“Huynh đến An Dương thành làm gì?”
“Đến gặp muội.”
Hai người sóng vai trở về, tốc độ chậm rãi như đang tản bộ.
“Sao huynh biết ta ở đây?” Lòng hiếu kỳ của Tiểu Diên Nhi nổi lên, không ngừng đặt câu hỏi.
“Thất sư đệ nói.”
“Thất sư huynh cũng tới rồi?”
“Không biết.”
“Vậy đại sư huynh thì sao?”
“Không biết.”
“Nhị sư huynh… có thể cho ta xem kiếm của huynh một chút không?”
Đối với một kiếm khách mà nói, kiếm chính là sinh mệnh, là vật bất ly thân.
Nhưng Ngu Thượng Nhung vẫn rất thản nhiên đáp: “Được.”
Hắn đưa Trường Sinh Kiếm cho nàng.
Tiểu Diên Nhi dè dặt cẩn thận tiếp nhận…
Vừa cầm lấy Trường Sinh Kiếm, trọng lượng cực lớn của nó khiến nàng khẽ khuỵu người xuống, cũng may tu vi nàng không thấp nên kịp thời điều chỉnh, không gặp phải khó khăn gì.
Tiểu Diên Nhi cầm kiếm thưởng thức trong chốc lát, thậm chí nàng còn huy động kiếm vài lần, miệng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Sau đó nàng cung kính dâng trả cho Ngu Thượng Nhung bằng cả hai tay.
“Sao hả?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Không biết nói sao… Ta cảm thấy kiếm rất tốt, nhưng lại không tiện tay.” Tiểu Diên Nhi thành thật đáp.
Ngu Thượng Nhung cất Trường Sinh Kiếm rồi cười nói: “Tiểu sư muội không thích hợp dùng kiếm…”
“Đúng vậy đó, ta có Phạm Thiên Lăng! Sư huynh, huynh muốn xem không?”
“Không.”
Ngu Thượng Nhung dừng bước ngẩng đầu nhìn thiên không, thấy Từ phủ đã ở ngay trước mắt bèn nói: “Tiểu sư muội, nhị sư huynh có quà muốn tặng muội.”
Tiểu Diên Nhi hưng phấn vỗ tay: “Thật ạ?”
Tay phải Ngu Thượng Nhung nhấc lên, từ đằng xa bay tới một chiếc hộp gấm, rõ ràng đây là thứ hắn đã chuẩn bị kỹ càng từ trước.
“Đây là gì vậy?” Tiểu Diên Nhi hiếu kỳ nói.
“Chỉ mong tiểu sư muội thích…” Ngu Thượng Nhung đưa hộp gấm cho nàng.
Tiểu Diên Nhi mở ra xem, trong hộp gấm là một bộ quần áo màu xanh trông rất tinh xảo được gấp gọn gàng đang tản ra quang mang nhàn nhạt.
Khi nàng ngẩng đầu lên…
Ngu Thượng Nhung đã ôm trường kiếm đi về phía ngược lại.
“Nhị, nhị sư huynh?”
“Rất hân hạnh được gặp muội. Ta còn có việc, tạm biệt.” Ngu Thượng Nhung để lại một câu, càng đi càng xa.
Tiểu Diên Nhi cất hộp gấm lại, nhìn về phía bóng lưng của Ngu Thượng Nhung, không ngờ lại rất hiểu chuyện gật đầu cảm tạ: “Tạ ơn nhị sư huynh đã tặng quà!”
Soạt.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung biến mất không còn dấu vết.
Trên con đường bỗng nhiên trống rỗng.
Đại danh đỉnh đỉnh Kiếm Ma dường như chưa từng xuất hiện ở đây.
Tiểu Diên Nhi ôm hộp gấm trong lòng, cảm thấy khó hiểu…
“Tiểu thư.”
Từ An chợt xuất hiện ở đằng xa hô lên: “Lão tiên sinh muốn gặp người.”
“Đến ngay!”
Tiểu Diên Nhi quay về Từ phủ.
Vào trong gian phòng, ánh mắt Lục Châu lập tức rơi vào hộp gấm Tiểu Diên Nhi ôm trong người.
Tiểu Diên Nhi vội vàng giải thích: “Sư phụ… không phải con cướp của người ta đâu, là nhị sư huynh cho con…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận