Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 5271)

Cùng lúc đó, trong một tửu lâu ở Nhữ Nam Thành.
Giang Ái Kiếm ôm đầu lẩm bẩm: “Nữ tử họ Lạc? Bảo ta đi đâu tìm một nữ tử họ Lạc cơ chứ, đùa ta sao!”
“Cơ lão ma thật sự cho rằng ta là người vạn năng cái gì cũng biết…” Giang Ái Kiếm sờ sờ cằm. “Mặc dù đúng là ta vạn năng thật nhưng cũng không chơi kiểu này đâu nha!”
Lẩm bẩm xong hắn vươn tay kéo một tên tiểu nhị vừa đi ngang qua. “Tiểu nhị, có biết nữ tử họ Lạc đang ở đâu không?”
Tên tiểu nhị bị tóm trưng ra gương mặt ngơ ngác. “Khách, khách quan, ngài muốn tìm nữ nhân thì tự đi mà tìm nha.”
Đúng là bệnh tâm thần mà!
Giang Ái Kiếm đẩy hắn ra, lại lẩm bẩm. “Họ Lạc… có thể khiến Vân Thiên La một bước lên trời… nhân vật này sao nghe có vẻ không thực tế tí nào?”
“Thôi được rồi, cứ tìm thử xem sao.” Giang Ái Kiếm tung người nhảy ra khỏi tửu lâu, thân ảnh nhoáng lên rồi biến mất không thấy gì nữa.
Cách Đan Dương Tông mấy chục dặm về phía bắc.
Ngu Thượng Nhung điều khiển Bệ Ngạn bay rất chậm để có thể thưởng thức phong cảnh trên đường đi, tâm tình dễ chịu thoải mái.
Đột nhiên Bệ Ngạn hống lên một tiếng: Ngao !
Ngu Thượng Nhung nghi hoặc: “Hửm?”
Ngao !
“Ở phía trước sao?” Ngu Thượng Nhung nhìn về phía rừng cây. Nơi đó đang có một cỗ hắc khí nhàn nhạt bốc lên.
“Bay vòng qua đi.”
Bệ Ngạn ngoan ngoãn thay đổi phương hướng bay chếch ra khỏi khu rừng. Trên không trung lúc này ngập tràn sương mù.
“Có độc?” Ngu Thượng Nhung khẽ nhíu mày. Trực giác nói cho hắn biết đám sương mù này không đơn giản.
Đúng lúc này, từ trong rừng cây truyền ra một tiếng nói quỷ dị: “Bằng hữu, sao không xuống đây một lát?”
Sắc mặt Ngu Thượng Nhung vẫn bình tĩnh thong dong. Hắn đã dự liệu được sẽ có chướng ngại vật. Đám hắc khí kia rõ ràng muốn ngăn bước hắn.
Cũng tốt.
Ngu Thượng Nhung điều khiển Bệ Ngạn chậm rãi hạ xuống mặt đất.
Trong rừng cây có ba người bước ra. Một người mặc áo gấm để râu dài đứng phía trước có vẻ là thủ lĩnh, cất tiếng nói:
“Bằng hữu, ta muốn mua vài món đồ của ngươi.”
“Đồ gì?”
“Trảm Liên Bảo Mệnh Đan.” Nam tử khẽ phất tay. Hai người đứng sau lưng móc trong túi ra một đống bạc vụn giơ lên.
Bạc vụn sao có thể dùng để mua bảo vật của tu hành giới?
“Ngươi thật sự muốn mua?” Ngu Thượng Nhung mỉm cười hỏi.
“Đương nhiên cũng có thể cho rằng ta đang ăn cướp.” Nam tử cười nói. “Đan Dương Tông có bình chướng bảo hộ, bọn ta không vào được. Mấy ngày nay bọn ta rình rập ở đây đã tóm được không ít người đến đó giao dịch. Nhưng lần đầu tiên thấy được người dùng toạ kỵ như ngươi.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu. “Có thể điều khiển vu thuật… ngươi là người Lâu Lan hay Nhu Lợi?”
Nam tử mặc áo gấm hơi kinh ngạc. “Ngươi cũng rất tinh mắt… Đại Viêm đã tiến vào thời đại trảm kim liên, người Nhu Lợi bọn ta cũng không thể lạc hậu được.”
Thì ra là người Nhu Lợi. Nghĩ lại cũng rất dễ hiểu, tu hành giả Đại Viêm bắt đầu trảm kim liên tu hành, một khi cửu diệp xuất hiện đủ nhiều thì đó chính là lúc dị tộc diệt vong.
Đám người Nhung Tây và Nhung Bắc đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, cấp tốc phái người tới đây tìm hiểu.
Ngu Thượng Nhung vẫn giữ nụ cười trên mặt. “Kiếm của ta không giết hạng người vô danh.”
“Ngươi thật kiêu ngạo, đáng tiếc lại kiêu ngạo không đúng chỗ.” Nam tử mặc áo gấm khẽ phất tay.
Hai người kia lập tức cởi áo ra, để lộ cơ bắp tráng kiện. Trên thân bọn hắn xăm chằng chịt các loại ký hiệu trông vô cùng quỷ dị.
Ông! Ông!
Hai toà pháp thân lang vương xuất hiện. Ngu Thượng Nhung nhìn sang, đều là pháp thân nhị diệp kim liên.
Bản thân kim liên có thể công lại có thể thủ, mà lực phòng ngự của nó lại vô cùng đáng sợ, nếu sử dụng hợp lý thì nhị diệp có kim liên sẽ mạnh hơn nhị diệp không có kim liên rất nhiều.
Thế nhưng… Ngu Thượng Nhung không phải là người có thể dùng lý luận để phán đoán.
Hai tên dị tộc mang theo pháp thân lao vụt tới. Pháp thân lang vương có tốc độ và uy lực mạnh kinh người.
Ngu Thượng Nhung lại quay sang vỗ lên lưng Bệ Ngạn. “Tránh sang một bên đi, ta sợ làm ngươi bị thương.”
Ngao.
Bệ Ngạn tỏ vẻ buồn bực vì bị xem thường nhưng vẫn ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh, lui về sau mấy bước.
Khi hai toà pháp thân lang vương sắp đánh tới, Trường Sinh Kiếm lao ra khỏi vỏ, lập loè quang mang màu đỏ!
Ngu Thượng Nhung điểm mũi chân bay lên không trung, dùng lực chém ra một kiếm! Hư ảnh hiện lên, gần như không thể nhìn thấy bóng kiếm.
“Kiếm Ý Vô Ngân.”
Soạt!
Trường Sinh Kiếm xẹt qua hai pháp thân lang vương. Hai tiếng kêu thảm vang lên! Pháp thân lang vương vỡ tan tành trên không trung.
Ngu Thượng Nhung hạ xuống sau lưng hai người kia, đầu không ngoảnh lại cũng đã biết kết quả.
Bộp bộp bộp…
“Bằng hữu, kiếm thuật của ngươi khá cao minh đó…” Nam tử mặc áo gấm vỗ tay nói.
“Quá khen.”
“Đại Viêm có rất nhiều người có kiếm thuật cao minh, rất nhiều kiếm đạo cao thủ như Kiếm Si Trần Văn Kiệt, Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung, Kiếm Nô Vọng Hải Triều… Đáng tiếc so với bọn hắn, ngươi còn kém xa lắm.”
“Đúng là như vậy.” Ngu Thượng Nhung không hề phủ nhận.
Thực lực hiện tại của Ngu Thượng Nhung chỉ là tam diệp, so với thời kỳ đỉnh phong quả thật kém rất xa.
“Xin được tự giới thiệu, ta tên là Tạp Lan, là đệ đệ của đại tướng quân Nhu Lợi Tạp La Nhĩ.” Tạp Lan nở nụ cười tự tin.
“Chưa từng nghe qua.”
“Ngược lại cái tên Tạp La Nhĩ có chút quen tai…”
“Hừm?”
Tay phải Ngu Thượng Nhung cầm kiếm lệch một góc bốn mươi lăm độ, bước từng bước về phía trước, trên mặt mang theo nụ cười chẳng xem Tạp Lan ra gì.
Cơn gió vụt tới thổi tung trường bào Ngu Thượng Nhung. Tạp Lan lập tức cảm thấy trên người Ngu Thượng Nhung toả ra khí tức kỳ lạ.
Ông!
Hai tay Tạp Lan nâng lên, một toà pháp thân lang vương cực lớn xuất hiện sau lưng hắn. Pháp thân lang vương lục diệp kim liên!
“Nơi đây có trận pháp vu thuật. Trong trận pháp này, thực lực của ta có thể trong một khoảng thời gian ngắn bạo phát lên thất diệp.” Tạp Lan cười âm hiểm.
Ngu Thượng Nhung vẫn tiếp tục cất bước, nụ cười chưa hề biến mất.
Sàn sạt…
Khi chỉ còn cách pháp thân lang vương mười mét, Ngu Thượng Nhung gọi ra pháp thân. Ông! Một toà pháp thân cao ba trượng xuất hiện.
“Tam diệp?”
Tạp Lan sau khi nhìn thấy toà pháp thân này lập tức nhíu mày, sau đó ngửa đầu cười ha hả: “Xem ra ta đã đánh giá cao ngươi.”
Đồng thời hắc khí trong rừng cây bắt đầu hội tụ vào pháp thân lang vương.
Đúng lúc này Ngu Thượng Nhung lao vụt tới.
Tạp Lan sững sờ. Hắn lập tức cảm thấy thế giới trước mắt mình như đang bị ai đó bóp méo trở nên vặn vẹo, xung quanh đều là sóng biển hư ảo vô cùng mông lung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận