Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1735: Trở lại bí ẩn chi địa

Quan trọng nhất là phải kích hoạt hết hạt giống Thái Hư trên người bọn hắn.
Lão tứ Minh Thế Nhân đã kích hoạt thành công, Lục Châu suy đoán chỉ cần đề các đồ đệ khác cũng được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng là được. Cho nên bọn hắn bắt buộc phải tiến vào Thiên Khải Chi Trụ.
Lục Châu lấy Tử Lưu Ly ra, điều động nguyên khí. Tử Lưu Ly quả nhiên lại mạnh lên ba phần.
“Lưu ly châu của thập đại Thiên Khải Chi Trụ quả nhiên có lai lịch phi phàm.”
Lúc trước khi thu hoạch được Tử Lưu Ly trong tay Diệp Chân, hắn đã cảm thấy vật này không đơn giản, nay mới hiểu được nó quý giá bậc nào.
Lục Châu thôi động Tử Lưu Ly, tiến vào trạng thái tu luyện.
Ma Thiên Các lập tức truyền tin cho Chiêu Nguyệt và Hoa Nguyệt Hành ở Thần Đô cùng Chư Hồng Cộng ở hoàng liên giới.
Chiêu Nguyệt sắp xếp sự vụ trong cung xong, đến tẩm cung của Thái hậu để cáo biệt.
Thái hậu vừa nghe nói Chiêu Nguyệt muốn đi, lập tức bắt lấy tay nàng, run rẩy nói: “Tôn nhi… tôn nhi…”
Có lẽ do tuổi tác đã cao, ý thức của bà trở nên hỗn loạn, cũng có lẽ do còn chưa tỉnh ngủ nên bắt đầu nói mê sảng.
Chiêu Nguyệt thấp giọng nói: “Con sẽ trở về.”
“Trầm…” Thái hậu nắm tay Chiêu Nguyệt, miệng không ngừng nhắc tới cái tên này.
Chiêu Nguyệt thở dài một tiếng rồi đứng lên. Thái giám Lý Vân Triệu nói: “Công chúa, mấy ngày nay Thái hậu ngủ không ngon, ngài đừng buồn.”
“Không có việc gì, ngươi liên hệ với Hoàng đảo chủ Bồng Lai Môn đi, nếu có thể thì để hắn đến gặp người một lần.” Chiêu Nguyệt căn dặn.
“Vâng.”
Chiêu Nguyệt xoay người, rời khỏi tẩm cung. Lý Vân Triệu đi theo sau lưng nàng.
Chiêu Nguyệt nói: “Bà thích phơi nắng sớm, uống trà chiều, ngươi nhớ đừng quên làm những việc này.”
“Vâng.”
“Bà thích nghe dân ca, nhưng đừng đến Thuận Thiên Uyển, đến Cảnh Hoà Cung nghe là được.”
“Vâng.”
Nàng dừng bước, khẽ lắc đầu. Kỳ thực những lời này không có ích gì, Lý Vân Triệu phụng dưỡng Thái hậu nhiều năm, hiểu bà còn rõ hơn nàng, không cần lo lắng làm gì.
Nàng sải bước đi ra ngoài cung.
Lý Vân Triệu vuốt ống tay áo, nghiêm túc quỳ xuống hành đại lễ, âm thầm mặc niệm một tiếng, ‘cung tiễn công chúa’.
Hoàng liên giới.
Trong biệt uyển của hoàng thất, Chư Hồng Cộng và hoàng đế Tái Hồng đang cười cười nói nói.
Triệu Hồng Phất vội vã từ bên ngoài chạy vào. “Bệ hạ, bát tiên sinh!”
Hoàng đế Tái Hồng cười nói: “Hồng Phất cô nương đừng khách khí, chỗ người nhà cả, cứ thoải mái ngồi đi.”
Triệu Hồng Phất quỳ một gối xuống bẩm báo: “Các chủ có lệnh, triệu bát tiên sinh trở về Ma Thiên Các.”
Tái Hồng và Chư Hồng Cộng sửng sốt. Tái Hồng đứng lên nói: “Sư phụ của Chư ái khanh gọi ái khanh trở về?”
Triệu Hồng Phất không còn vẻ cười đùa thường thấy, nàng nghiêm túc đáp: “Vâng.”
Tái Hồng hỏi: “Hay là trẫm tặng lại hoàng vị cho tôn sư, có được không?”
“Bệ hạ, đây không phải là vấn đề hoàng vị, Các chủ không hề để ý tới mấy thứ này.” Triệu Hồng Phất đáp.
Chư Hồng Cộng vừa cắn một miếng trái cây vừa nói: “Tại sao phải về gấp thế?”
Triệu Hồng Phất nhíu mày, lộ vẻ bi thương: “Thất tiên sinh… quy thiên rồi.”
Bộp.
Quả lê trên tay Chư Hồng Cộng rơi xuống, lăn dài dưới đất. Hắn mở to mắt, sau đó cảm thấy đầu váng mắt hoa…
Buổi chiều.
Chư Hồng Cộng rốt cuộc tỉnh lại.
“Hiền đệ, đệ tỉnh rồi.” Tái Hồng vỗ vỗ ngực, thở phào một tiếng.
Chư Hồng Cộng lập tức bò dậy, hô to: “Hồng Phất, Hồng Phất… về Ma Thiên Các!”
Tái Hồng thở dài một tiếng: “Thật sự phải trở về?”
Hắn vừa hỏi xong, Chư Hồng Cộng đột nhiên oà khóc, trong miệng không ngừng mếu máo nhắc tới thất sư huynh…
Tái Hồng an ủi: “Hầy… người chết không thể sống lại, trẫm hiểu ngươi mà, đừng quá đau lòng. Trẫm tiễn ngươi rời đi.”
Sáng hôm sau.
Triệu Hồng Phất và Chư Hồng Cộng mang theo một xe Huyền Vi Thạch tiến vào phù văn thông đạo.
Ma Thiên Các.
Chư Hồng Cộng và Triệu Hồng Phất xuất hiện trong phù văn thông đạo, bên ngoài đã có rất nhiều đệ tử Ma Thiên Các đứng chờ.
Khổng Văn là người đầu tiên đi tới nói: “Bái kiến bát tiên sinh.”
Gương mặt Chư Hồng Cộng đang nghiêm túc, đột nhiên ngũ quan vặn vẹo khóc rống lên, bổ nhào ra ngoài kêu gào: “Thất sư huynh… huynh chết thật thảm a! Thất sư huynh của ta ơi!”
Hắn khóc rất thật lòng, nước mắt nước mũi tèm lem… nhưng tình cảnh này lại khiến mọi người mộng bức.
Mọi người đều đã rất thương tâm, nhưng dù tâm tình buồn bã cỡ nào thì cũng phải gượng dậy, không ai vĩnh viễn đắm chìm trong bi quan cả… Khi thấy biểu cảm gào khóc khoa trương của lão bát, đám người đều thở dài lắc đầu.
“Ta muốn đi gặp sư phụ.” Chư Hồng Cộng lau nước mắt đi về phía Đông Các.
Khổng Văn nhìn thấy một xe Huyền Vi Khoáng Thạch, sợ hãi than: “Đây là… Huyền Vi Thạch sao?”
Triệu Hồng Phất nói: “Mấy năm nay bát tiên sinh không hề lười biếng, mỗi ngày đều chăm chỉ dẫn người đi đào móc Huyền Vi Thạch.”
Nói xong, nàng không khỏi thở dài. Chỉ tiếc, người am hiểu về cách sử dụng thứ này nhất đã không còn. Cho dù bảo bối có nhiều cũng không khiến mọi người hứng thú.
Ngu Thượng Nhung ôm Trường Sinh Kiếm đứng trên không trung, khẽ nói: “Đưa Huyền Vi Thạch đến Thiên Vũ Viện.”
“Vâng.”
Hắn nhìn về phía Nhan Chân Lạc và Lục Ly hỏi: “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Nhan Chân Lạc gật đầu: “Đã xong, lúc nào cũng có thể xuất phát.”
“Sáng sớm mai tập hợp trước đại điện Ma Thiên Các.”
“Vâng.” Đám người khom người nói.
Chư Hồng Cộng nào dám đến chỗ sư phụ để gào khóc. Một mình hắn tiến vào động diện bích ở sau núi, lặng lẽ ngồi suốt cả một đêm.
Sáng hôm sau, có nữ đệ tử đi tới nói: “Bát tiên sinh, Các chủ đang chờ ngài.”
Lúc này Chư Hồng Cộng mới đứng dậy rời đi.
Đến bên ngoài đại điện, nhìn thấy tất cả mọi người đều tụ tập đông đủ, chỉ thiếu mỗi một người là Tư Vô Nhai… nỗi buồn lại ập tới, hắn bật khóc hu hu.
Đám người câm nín.
“Nam tử hán đại trượng phu, khóc sướt mướt như thế còn ra thể thống gì?!” Lục Châu tay chắp sau lưng, mở miệng khiển trách.
Chư Hồng Cộng lập tức ngừng khóc, đưa tay quẹt mắt. Hắn mộng bức nói: “Sư phụ, chúng ta… chúng ta đi đâu thế?”
Minh Thế Nhân đi tới bên cạnh hắn, chọt chọt một cái nói: “Đồ ngốc, đừng có nhắc tới lão thất trước mặt sư phụ, người còn thương tâm hơn đệ nhiều. Ma Thiên Các bây giờ không an toàn, rất dễ bị đám người Thái Hư để mắt tới, chúng ta phải đến bí ẩn chi địa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận