Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1321

Thấy Hải Loa nhìn quanh, Ngu Thượng Nhung đưa bã vụn trong tay cho Hải Loa, khẽ nói: "Cầm đi."
"Tạ ơn nhị sư huynh tặng lễ vật."
"Không phải lễ vật, đem vứt giùm ta là được." Ngu Thượng Nhung nói.
Hải Loa dẩu môi, giậm chân giận dỗi rồi xoay người rời đi.
Ngu Thượng Nhung khẽ lắc đầu mỉm cười. Tính tình tiểu sư muội bị lây của Tiểu Diên Nhi rồi?
Cùng lúc đó.
Tại kinh thành, lão giả lưng còng nhìn ngọc bàn trong tay dần dần ảm đạm, trên mặt xuất hiện nụ cười xảo trá.
Vừa rồi ngọc bàn toả ra quang mang đại thịnh, sau đó lại ảm đạm vô quang. Lúc này lại xuất hiện quang mang nhàn nhạt.
Lão giả lưng còng ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung.
"Tìm được ngươi rồi."
Tại chỗ lão đứng chỉ còn lưu lại từng đạo tàn ảnh, lão lao vọt về phía hoàng cung. Bách tính đi trên đường chỉ cảm thấy có một trận gió lạnh vừa thổi qua, ngoài ra chẳng nhìn thấy gì khác.
Chưa tới một khắc đồng hồ sau, thân ảnh lão giả lưng còng đã xuất hiện trên tường thành.
"Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, người đáng hận tất có điểm đáng buồn... Nhỏ yếu chính là điểm đáng buồn nhất ở nơi này."
Lão nhảy xuống, phóng về phía mấy toà cung điện.
Lão giả lưng còng không phải người ngu xuẩn, mà ngược lại, sở dĩ Tần Mạch Thương phái lão đến báo thù là bởi vì lão làm việc luôn rất cẩn thận, người Tần gia đều gọi lão là Đà gia. Lão làm việc rất quỷ dị, lúc nào cũng có một số ý tưởng kỳ diệu.
Lão giả lưng còng đi qua Thái Cực điện, lại đi qua Tuyên Chính điện, trên đường đi có không ít thái giám cung nữ lui tới nhưng không một người nào có thể phát giác ra nơi này có một cao thủ thần bí đang lẻn vào.
"Có mấy vị tiên sinh Ma Thiên Các tọa trấn hoàng cung, chỗ an toàn nhất trên đời này chính là ở đây chứ đâu nữa."
Trong hành lang cách đó không xa, mấy cung nữ thái giám vừa đi lại vừa thảo luận mấy câu.
Hư ảnh lão giả lưng còng nhoáng lên, xuất hiện trên nóc nhà gần đó. Lão cúi thấp người quan sát đám thái giám.
"Nghe nói Tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà là cao thủ mười ba Mệnh Cách cũng phải thua trong tay Lục các chủ, một chiêu cũng không tiếp được."
Nghe được lời này, lão giả lưng còng khẽ nhíu mày. Nơi này có cao thủ?!
"Mấy trăm Thiên Giới Bà Sa của Hắc Tháp, kể cả Hạ Tranh Vanh mười hai Mệnh Cách cũng bị Lục các chủ dùng một chiêu đánh bại. Chỉ có một chiêu... khi đó Lam tháp chủ cũng có mặt, bị doạ đến mức phải bỏ chạy trở về Bạch Tháp. Tình cảnh lúc đó hủy thiên diệt địa, càn khôn đảo ngược, âm dương... âm dương..."
"Âm dương bất xứng! Cái thứ chưa từng đọc sách thì bớt khoe chữ đi."
"Nói tóm lại là rất lợi hại."
Đám thái giám nghị luận mấy câu rồi không nói gì nữa, đi về phía xa.
Lão giả lưng còng vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt toả ra lục quang, cẩn thận cảm thụ từng động tĩnh gió thổi cỏ lay khắp bốn phía.
"Thật sự có cao thủ như vậy?"
Lão giả lưng còng có chút không dám tin. Lão lấy ngọc bàn ra, phong bế quang hoa, ngọc bàn khẽ rung động.
Khí tức của Thanh Thiền Ngọc đang ở ngay gần đây nhưng rất yếu ớt, phải đứng cách đủ gần thì ngọc bàn mới cảm ứng rõ ràng được.
Lão cất kỹ ngọc bàn, toàn thân như một cơn gió lướt về phía Tĩnh Ninh cung.
Khi bay qua một toà cung điện, lão giả lưng còng nhìn thấy một thanh bào kiếm khách đang đi trên đường.
"Kiếm khách?"
Nơi này là hoàng cung, nếu đối phương là đại nội cao thủ sẽ không ăn mặc như vậy, trông chẳng khác gì một tán tu trong tu hành giới.
Lão thử cảm giác khí tức của thanh bào kiếm khách… Lục quang trong mắt loé lên, khoé miệng lão khẽ nhếch.
"Chỉ có thập diệp."
Lão giả lưng còng không muốn để ý tới tên kiếm khách này.
Trong mắt lão, thập diệp chính là một con kiến nhỏ bé đến không thể nhỏ bé hơn, đến mức lão chẳng muốn phải lãng phí tinh lực để giẫm chết nó. Thế nhưng khí chất của tên kiếm khách này cùng với loại khí tức kỳ lạ kia khiến lão cảm thấy rất kỳ quái.
Có đôi khi trực giác của một người sẽ chuẩn xác đến khó tin.
Lão giả lưng còng cảm thấy con kiến này rất đặc biệt, đặc biệt đến mức lão muốn tự mình bóp chết nó.
Chỉ là thập diệp, đi trên đường còn cao ngạo như vậy làm gì. Kiếp sau hãy cụp đuôi mà làm người.
Bàn tay lão chạm vào ngọc bàn, trên ngọc bàn toát ra từng sợi khói xanh. Khói xanh tựa như độc xà bay lướt về phía Ngu Thượng Nhung.
Khói xanh hóa thành một làn gió nhẹ thổi phất qua gương mặt góc cạnh của Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung dừng bước, đưa mắt nhìn sang hai bên. Thấy mọi thứ vẫn bình thường, hắn tiếp tục cất bước tiến về phía trước.
Lão giả lưng còng nhíu mày: "Không chết?"
Không có khả năng, không có đạo lý!
Làn khói xanh mà lão vừa thi triển ra chính là một loại vu thuật cực kỳ quỷ dị ẩn bên trong ngọc bàn, là một loại thuật giết người rất khó có thể phát hiện. Một khi bị khói xanh bám vào người, da thịt sẽ thối rữa ngay lập tức, chỉ còn lại một bộ xương.
Lão giả lưng còng cảm thấy trong hoàng cung có thể có cao thủ cường đại tồn tại nên mới thi triển loại thủ đoạn giết người vô hình bằng vu thuật này.
Lão thu liễm toàn bộ khí tức trên người, biến bản thân thành một vật chết không còn khí tức rồi gọi ra một làn khói xanh khác. Khói xanh bay ra giữa không trung biến thành cơn gió mát lướt về phía Ngu Thượng Nhung, lần này gió lớn hơn vừa rồi một chút.
Nhưng cơn gió này vẫn thổi ngang người Ngu Thượng Nhung mà không để lại bất kỳ di chứng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận