Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1984: Bắt heo rừng

“Cái gì mà lĩnh ngộ? Không hiểu nổi.” Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái, “Chúng ta đi.”
Đạo đồng cạn lời.
Hoá ra là do bản đế nghĩ nhiều rồi?
Hải Loa quay đầu nhìn đạo đồng, hiền lành nói: “Ngươi đừng tức giận, cửu sư tỷ là người rất tốt.”
“Không có việc gì.” Đạo đồng mỉm cười với nàng.
Ba người đi trên hành lang, từ từ khuất dạng. Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu.
Thôi, như vậy cũng tốt, có siêu cấp bảo tiêu cấp bậc Đại Đế ở bên cạnh, hắn không cần lo lắng cho sự an toàn của hai đồ đệ nữa.
Mười ngày sau.
Tại phía bắc cách Huyền Dặc điện khá xa.
Chư Hồng Cộng vừa phi hành vừa mắng mỏ: “Hay cho Huyền Dặc điện, lại dám phong bế toàn bộ thông đạo, cho là làm vậy sẽ ngăn được ta sao?”
Từ khi lĩnh mệnh đến Huyền Dặc điện điều tra, Chư Hồng Cộng không ngờ được Huyền Dặc lại dám đóng cửa phù văn thông đạo không cho ai tiến vào. Hắn đành phải phi hành liên tục mười ngày mới tới được đây.
“Cuối cùng cũng tới địa phận Huyền Dặc.”
Tiếp theo vẫn phải phi hành mấy ngày mới có thể tới được trung tâm Huyền Dặc điện. Chư Hồng Cộng dừng lại nghỉ ngơi một chốc rồi tiếp tục bay về phía trước.
Đúng lúc này, trên ngọn sơn phong phía xa có khoảng mười tu hành giả đang bay lướt tới.
“Đến chỗ ta?” Chư Hồng Cộng cảm thấy không đúng, lập tức quay đầu nhìn lại.
“Muộn rồi.” Phía sau lưng truyền tới thanh âm, ngay sau đó mười tên tu hành giả đã vây quanh Chư Hồng Cộng.
Một người trong đó trầm thấp nói: “Chờ ngươi mười ngày, rốt cuộc cũng xuất hiện.”
“Mười ngày?” Chư Hồng Cộng cau mày nói, “Lão tử không quen biết các ngươi.”
“Không sao, chúng ta quen ngươi là được.”
Hai mắt Chư Hồng Cộng sáng lên, vui vẻ hỏi: “Các ngươi có phải là fan hâm mộ của ta không? Chẳng trách… ta có thể hiểu được tâm tình của các ngươi nha.”
Người kia lừ mắt: “Ngươi nghĩ nhiều.”
Sau đó hắn lấy một bức tranh ra, so sánh một lần rồi gật đầu nói: “Đã xác nhận là người nắm giữ hạt giống Thái Hư. Bắt lấy hắn.”
“Vâng.”
Hơn mười người cấp tốc nhào về phía Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng cả kinh nói: “Lớn mật! Các ngươi đã biết rõ thân phận của ta mà còn dám làm vậy? Mau mau cút đi!”
Lệ Ngân Quyền Sáo xuất hiện, cương khí bắn ra tứ tán.
Mười người kia chỉ dừng lại một chút, trong tay lại xuất hiện một sợi dây thừng toả quang hoa. Bọn hắn không chút kiêng kỵ cầm dây thừng vây lấy Chư Hồng Cộng.
“Tốt nhất là đừng phản kháng.” Thân ảnh tên thủ lĩnh loé lên, xuất hiện phía trên Chư Hồng Cộng, chưởng ấn đánh xuống.
Chư Hồng Cộng nâng quyền đánh lên không trung. Oanh!
Mười người lao vào triền đấu với Chư Hồng Cộng.
“Chà.” Tên thủ lĩnh khích lệ, “Không hổ là người nắm giữ hạt giống Thái Hư, còn có thể bộc phát ra lực lượng bậc này!”
“Chỉ mới bắt đầu thôi!” Chư Hồng Cộng thi triển Cửu Kiếp Lôi Cương, thân ảnh như con thoi xuyên toa giữa đám người.
Đám người lấy cứng đối cứng va chạm nhau liên tục nửa canh giờ nhưng vẫn không bắt được Chư Hồng Cộng.
Tên thủ lĩnh dừng lại lùi về sau trăm mét, tức giận nói: “Là tên nào cung cấp tình báo sai lệch?!”
Mấy người còn lại lắc đầu biểu thị không biết.
Chư Hồng Cộng cười ha hả nói: “Các ngươi thật sự cho rằng lão tử chỉ là phường giá áo túi cơm?”
“Tu vi ngươi không tệ, vì sao phải giả vờ làm đồ ngốc ở Thánh Điện?” Người kia hỏi.
“Giả vờ ông nội nhà ngươi! Tính cách lão tử vốn là như vậy nha!” Chư Hồng Cộng tức giận mắng, quyền cương bay nhanh, không gian bị xé rách.
“Lão đại, có nên rút lui không?”
“Làm việc theo kế hoạch, ngăn hắn lại!”
Mười người lại ùa lên lần nữa, trong tay cầm dây thừng phi loạn trên không trung. Mỗi khi không gian bị vặn vẹo, dây thừng đều có thể vuốt phẳng mặt không gian đó lại.
Lại thêm một canh giờ, Chư Hồng Cộng càng đánh càng hăng, song quyền bộc phát ra uy lực cực mạnh. “Ăn một quyền của lão tử!”
Phanh phanh phanh!
Từng người một bị đánh bay. Tên thủ lĩnh thấy không ổn lập tức hạ lệnh lui về sau, dáng vẻ phách lối hoàn toàn biến mất.
Chư Hồng Cộng cùng quyền cương vẫn dùng lực đánh tới. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, thương khung nứt ra thành một khe nứt màu đen, từ trên trời giáng xuống một thân ảnh tách hai người sang hai phía.
Một đạo hắc mang đánh bay Chư Hồng Cộng.
“Cao thủ!” Chư Hồng Cộng âm thầm kinh hãi, “Lúc này phải học tứ sư huynh, chạy là thượng sách!”
Vù! Chư Hồng Cộng vội vàng lẩn trốn.
Tên thủ lĩnh không dám truy kích, chỉ nhìn về phía khe nứt hư không.
Một hư ảnh từ trong khe nứt bước ra, cẩm bào đen như mực rủ xuống, vương miện trên đầu khí thế bức người, mày kiếm mắt hổ, không nộ tự uy.
Tên thủ lĩnh khom người hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”
Hư ảnh liếc mắt nhìn về phía Chư Hồng Cộng đang đào vong, khẽ phất tay áo. Hắc mang bay ra đuổi theo Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng vừa quay đầu lại đã giật nảy mình, vội vàng đạp mạnh chân, trong chớp mắt đã bay ra xa vạn mét.
Tu hành giả mặc cẩm bào đen nhìn ra phương xa: “Chỉ là đạo thánh sao có thể trốn khỏi tay bản đế?”
Hắn hoá thành lưu tinh đuổi theo. Chí Tôn dù sao cũng là Chí Tôn, cho dù là về phương diện nào cũng mạnh hơn Chư Hồng Cộng rất nhiều.
Chỉ sau mấy hơi thở, một toà hắc sắc pháp thân xuất hiện phía trên đầu Chư Hồng Cộng, ngạo thị thương khung.
Khi đạt tới cảnh giới Chí Tôn, độ cao của pháp thân thường không thể đo đếm. Khi khai ba mươi mốt Mệnh Cách, pháp thân đã cao 415 trượng, về sau mỗi khi thêm một Mệnh Cách lại gia tăng chiều cao khác nhau. Một toà pháp thân Chí Tôn thông thường thấp nhất cũng cao mấy ngàn trượng.
Chư Hồng Cộng ngẩng đầu nhìn lên, há mồm mắng: “Nhanh như vậy?!”
Hắn không chút do dự hạ thấp độ cao, chui tọt vào trong rừng, thân ảnh biến mất không thấy đâu nữa.
Ngươi to hả? Lão tử chơi trốn tìm với ngươi!
Tu hành giả mặc cẩm bào đen thu hồi pháp thân, quan sát đại địa. Lúc này mười tu hành giả kia đã đuổi kịp tới nơi.
“Xuống dưới lục soát.”
“Đại Đế bệ hạ, người này rất giảo hoạt, nếu tìm thấy có nên diệt trừ ngay tại chỗ không?”
“Không vội.” Hắn thản nhiên nói, trong ánh mắt bễ nghễ ẩn chứa một cỗ lãnh ý.
Đám thuộc hạ lập tức tản ra tứ phía, mở rộng lục thức ngũ giác để cảm ứng tung tích Chư Hồng Cộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận