Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1436

“Ồ, có vết thương cũ? Ngươi đúng là xui xẻo.”
Tốc độ kéo động tiễn cương của Phó Nguyễn Đông càng lúc càng nhanh, ầm ầm bắn về phía Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh đột nhiên mở bừng mắt, toàn thân như biến thành một người khác, tử long uốn lượn quanh thân, hai mắt bộc phát sát khí.
“Giết!”
Bá Vương Thương ngăn trở tiễn cương, tử long cuốn lấy Bá Vương Thương tấn công tấm lưới như cuồng phong vũ bão.
Phanh phanh phanh…
“Nhập ma?” Tào Chiết Xuân kinh ngạc nói.
“Tiểu tử này không đơn giản.” Từ Trọng Hạ cau mày nói, “Lão đại, chúng ta giải quyết hắn trước đi.”
Tào Chiết Xuân hạ lệnh: “Tứ muội, muội đối phó hắn. Nhị đệ, gia cố Hắc Thiên Ma Trận. Những người khác tiếp tục tấn công Lục Ngô, nó đã bị thương, đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta!”
“Được!” Đám người lập tức hồi đáp.
Đại thần xạ thủ Phó Nguyễn Đông không ngừng kéo động tiễn cương bắn về phía Đoan Mộc Sinh. Tu vi Đoan Mộc Sinh quá yếu, chung quy vẫn bị nàng ta áp chế. Đoan Mộc Sinh bị đánh rơi xuống đất, trên người đã đầy vết máu.
Lục Ngô cũng không khá hơn chút nào, lông tóc toàn thân rối bời, cơn đau truyền đến. Cảm giác nguy hiểm khiến nó rốt cuộc quyết định phản kích.
“Nhân loại vô sỉ hèn mọn, bản hoàng lấy mạng các ngươi!!”
Soạt.
Lục Ngô đứng giữa màn đêm, trên đầu nó xuất hiện một cái sừng, răng nanh dài ra mấy chục trượng, chín cái đuôi từ đen biến thành xanh lục tựa như khổng tước xoè đuôi, chĩa ra chín hướng.
Lấy Lục Ngô làm trung tâm, hàn ý mênh mông toả ra tứ phía.
Oanh !
Hắc Thiên Ma Trận giòn tan vỡ ra rơi lả tả, ba toà sơn phong bị bắn bay, cự thạch rơi xuống. Đám hung thú xung quanh bị điều khiển, chưa kịp chạy tới đã bị băng tiễn miểu sát.
Toàn bộ thành viên liệp đội U Linh, bao gồm cả Diệp Vô Thanh và Diệp Thành đều bay ngược ra sau, phun máu đầy trời.
“Không có khả năng!!”
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi biến mất. Khắp nơi đều là tiếng kêu thảm đầy tuyệt vọng.
Chỉ một chiêu, bốn mươi hai người đều bị cướp đi một Mệnh Cách!
Xung quanh yên tĩnh trở lại.
Trong phạm vi mấy ngàn mét không còn một chỗ nào lành lặn, mảnh rừng núi lập tức trở thành phế tích.
Có lúc ngay cả Lục Ngô cũng không nhịn được mà nghĩ, vì sao nhất định phải đánh nhau đến ngươi chết ta sống? Vì sao cứ nhất định phải bức nó? Trời đất bao la, chẳng lẽ không có một chỗ nào cho nó dung thân?
Chín cái đuôi Lục Ngô dần rủ xuống.
Sau khi phóng thích ra tuyệt chiêu, thần thái của nó trông già đi ba phần, mí mắt khép lại.
Nó đi tới bên cạnh Đoan Mộc Sinh, nằm mọp xuống, đầu cúi thấp, nhiệt khí từ mũi nó bay ra thổi đi chút hàn ý đang vây quanh người Đoan Mộc Sinh.
Lục Ngô nói: “Bản hoàng mệt mỏi…”
Sau đó nó chậm rãi nhắm mắt, thở đều.
Bên ngoài ba toà sơn phong, chỉ còn một người lăng không lơ lửng là Tào Chiết Xuân.
Những người khác đều nằm dưới đất, nhìn ba ngọn núi bị thổi bay với vẻ khó có thể tin nổi. Bọn hắn thở hổn hển, cố nén cảm giác sợ hãi… Cho dù là liệp đội U Linh quanh năm du tẩu trên lưỡi đao cũng không chịu nổi tuyệt chiêu vừa rồi.
Lần này bọn hắn thua thiệt lớn, đại giới chính là bốn mươi Mệnh Cách!
Diệp Vô Thanh và Diệp Thành vô cùng sợ hãi, thấp thỏm nhìn về phía Lục Ngô.
Không biết đã trải qua bao lâu… Đám người mới từ từ đứng dậy.
Bọn hắn biết dù nước cờ này đi sai, cũng phải theo kế hoạch đi cho tới đích. Trực giác nói cho bọn hắn, sau khi phóng thích tuyệt chiêu, Lục Ngô đã là nỏ mạnh hết đà, không còn sức chống cự.
Đám người chấn chỉnh tâm tình, chậm rãi bay lên.
Đây cũng chính là điểm đáng sợ của liệp đội U Linh. Dù ở hoàn cảnh nào, bọn hắn cũng có thể chấn chỉnh tinh thần, đứng lên một lần nữa.
Tào Chiết Xuân phất tay: “Tập hợp.”
Đám người nhanh chóng tụ tập lại. Quyền trượng trong tay Tào Chiết Xuân nở rộ quang mang, từng vòng sáng xanh biếc xuất hiện dưới chân.
Đây là Minh Kính Đài của Phật gia.
Vết thương trên người đám tu hành giả nhanh chóng được chữa trị, biến mất trong nháy mắt. Ngoại trừ tu vi hạ xuống, bọn hắn trông như chưa từng bị bất kỳ tổn thương nào.
Đám người theo chân Tào Chiết Xuân bay lên cao, cúi đầu nhìn xuống.
Lục Ngô đang thổi nhiệt khí xua đuổi hàn ý cho Đoan Mộc Sinh, cây cỏ bốn phía đã biến thành băng điêu, không còn chút sinh cơ nào.
Tào Chiết Xuân nói:
“Lục Ngô, thắng làm vua thua làm giặc, ngươi lấy bốn mươi Mệnh Cách của bọn ta, bọn ta lấy mạng của hai ngươi.”
Thanh âm hắn trầm xuống, trong giọng nói chất chứa thù hận và phẫn nộ: “Động thủ!”
“Để ta!”
Phó Nguyễn Đông bay ra, trong mắt bắn ra sát khí. Cây cung trên tay nở rộ quang mang, nàng ta dùng chân đạp dây cung, dùng thân làm vật dẫn, hai tay phát lực kéo căng tiễn cương.
“Trên đời này có rất nhiều người chết dưới tay ta, thêm ngươi cũng không tính là bao.”
Một đạo tiễn cương vô cùng cường đại xuất hiện. Phó Nguyễn Đông hờ hững nói: “Tạm biệt.”
Ầm!
Âm thanh chấn động vang lên, đại địa rung chuyển, tiếng vọng trong núi sâu thẳm mà thanh thuý.
Nhưng kỳ quái là, Đoan Mộc Sinh vẫn đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không có việc gì.
“Hả?”
Đám người nhìn Đoan Mộc Sinh, tràn đầy kinh ngạc. Sau đó ý thức được điều gì, đám người lập tức quay đầu nhìn lại.
“Tứ muội!”
Giữa ngực Phó Nguyễn Đông bị một mũi tiễn cương hẹp dài toả ra quang mang màu u lam xuyên thủng.
Hai mắt Phó Nguyễn Đông trừng lớn, khoé miệng từ từ rỉ ra vết máu. Tiễn cương trong tay nàng ta trở nên ảm đạm rồi biến mất.
Tào Chiết Xuân quá sợ hãi, vội vàng thi triển thuật trị liệu bao bọc toàn thân Phó Nguyễn Đông.
Hắn rút tiễn cương ra. Xoẹt !
Tiễn cương tiêu tán giữa không trung.
“Là ai?!”
“Kim liên giới?”
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi biến mất, Phó Nguyễn Đông hao tổn một Mệnh Cách, dù Tào Chiết Xuân có thuật trị liệu thông thiên cũng không cứu nổi Mệnh Cách này của nàng.
“Ai dám động, lão phu giết kẻ đó.”
Thừa Hoàng từ trên tầng mây lao xuống ba toà sơn phong. Oanh!
Đám người liệp đội U Linh lập tức lui về sau mấy chục mét.
Lục Châu đứng trên trán Thừa Hoàng, vừa nhìn đã hiểu tình huống của Lục Ngô và Đoan Mộc Sinh.
Tào Chiết Xuân nói: “Các hạ, mọi thứ đều phải tuân theo quy củ trước sau. Ngươi làm việc không theo quy củ như vậy là không tốt đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận