Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1042

Vu Vu và Kỷ Phong Hành theo bản năng lùi ra xa.
Tiểu Diên Nhi xông tới, nguyên khí ngưng cương bao bọc chân nàng đá mạnh một cú. Phanh!
Cửa đá cao ba trượng rơi xuống một tầng tro bụi nhưng lại không có bất kỳ động tĩnh gì.
Tiểu Diên Nhi thu chân, tay chống nạnh nói: “Hừ, ta không tin cánh cửa đá này không mở được! Ta phải huỷ nó!”
“Ôi trời, cô nãi nãi của ta, đừng mà đừng mà.” Hà Trung vội vàng chạy tới ngăn nàng lại. “Tu hành giả muốn phá cửa đương nhiên không khó, nhưng nếu nó sập xuống thì phải làm sao đây? Lạc Tuyên còn đang ở bên trong đó, nghe nói tình hình của nàng không được tốt lắm.”
“Không phải ngươi nói dùng móng tay cũng mở được sao?” Hoàng Ngọc liếc xéo Hà Trung.
“Cho ta một chút thời gian!” Hà Trung vừa dợm bước tới đã thấy Lục Châu đưa tay ngăn trở.
“Để lão phu.”
“Được rồi mà Lục tiền bối, ngài…”
Lục Châu đi tới trước cửa đá, nhẹ nhàng đặt tay lên cửa. Ông !
Các ký hiệu và đồ án trên cửa đá bỗng sáng lên. Trong lòng Lục Châu khẽ động, bởi vì đồ án này chính là hình dạng của một con rồng trong truyền thuyết của người Địa Cầu.
“Đồ án hung thú?”
“Đây là hung thú gì?”
Lục Châu liếc nhìn Mạnh Trường Đông và Hạ Trường Thu, khẽ đáp: “Long.”
“Long? Trong cổ tịch ghi chép Long có rất nhiều chủng loại, nhưng không có Long nào trông như thế này cả mà?” Lý Vân Tranh kinh ngạc nói.
“Long trong cổ tịch trông như thế nào?” Lục Châu hỏi.
“A… nhiều loại lắm, tầm bảy tám loại khác nhau, nhưng không có loại nào trông cong cong quẹo quẹo thế này. Kỳ quái, trông con này như là côn trùng ấy…” Lý Vân Tranh ngây thơ đáp.
“Chớ có nói linh tinh. Tự mình vả miệng.” Lục Châu nhíu mày.
Đám người khẽ giật mình. Lý Vân Tranh tuy là hoàng đế nhưng cũng là đồ tôn của Lục Châu. Sư tổ giáo huấn đồ tôn cũng là chuyện bình thường.
Lý Vân Tranh lập tức tự vả miệng mình một cái, sau đó lại líu ríu hỏi: “Sư công, rốt cuộc đây là cái gì?”
“Một loại Long cổ lão thần thánh, có thể biến to nhỏ, dài ngắn khác nhau, là một loại biểu tượng tinh thần.” Lục Châu tiếp tục quán thâu nguyên khí vào đồ án.
Lý Vân Tranh ngây thơ gật đầu.
Hoàng Ngọc không khỏi tán thán: “Thì ra là thế. Lục tiền bối kiến thức rộng rãi, bội phục bội phục.”
Đúng lúc này, đồ án hình Long tự động khép kín lại trở thành một con rồng hoàn chỉnh. Lục Châu quán thâu lực lượng phi phàm vào, kim long biến thành lam long. Lam long bay vụt ra khỏi đồ án uốn lượn mấy vòng rồi tiêu tán trên không trung.
Roạt!
Cánh cửa đá trong khoảnh khắc biến thành bột mịn rơi xuống. Lục Châu chắp tay đi vào thạch thất.
Bên trong thạch thất rất rộng, điều kiện vật chất cách biệt một trời một vực so với các nhà giam bên ngoài khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.
“Dư Trần Thù đúng là dốc hết vốn liếng.”
Mọi người rốt cuộc cũng nhìn thấy giữa thạch thất có một chiếc giường đá, trên giường là một vị phụ nhân mái tóc hoa râm, gương mặt đầy nếp nhăn, hai mắt mở nhưng bất động vô thần, toàn thân không hề nhúc nhích.
Hoàng Ngọc thở dài một tiếng. “Rốt cuộc nàng cũng rơi vào kết cục này.”
Lục Châu không nói gì mà bước tới cạnh giường nhìn vị phụ nhân đang nằm yên bất động.
Ba trăm năm rốt cuộc cũng đã xoá đi thanh xuân và dung nhan của nàng. Lần theo ký ức trong não hải, Lục Châu có thể nhận ra người này chính là Lạc Tuyên mà Cơ Thiên Đạo từng gặp gỡ ba trăm năm trước.
Truyền thuyết về loài rồng là do Cơ Thiên Đạo nói cho nàng biết, hai người bọn hắn từng giúp đỡ yểm trợ nhau trốn khỏi nơi nguy hiểm cho đến khi trở về Đại Viêm.
Thấy Lục Châu không nói chuyện, những người khác cũng không cất lời. Chỉ có Hải Loa cảm thấy chóng mặt khó chịu như người bị trúng mê hồn dược, nhưng nàng vẫn cố gắng đứng vững, không ngừng ám thị chính mình không được ngã xuống.
Lúc này, Lục Châu rốt cuộc cũng mở miệng: “Đồ ngươi lấy của lão phu khi nào mới trả lại?”
Lạc Tuyên nằm trên giường, đôi mắt vẫn bất động như không nghe được lời hắn.
“Lục tiền bối, nàng bị chứng mất hồn, Dư Trần Thù cũng không có cách nào gọi tỉnh nàng. Chúng ta cũng học theo nàng, giả ngây giả dại.” Hoàng Ngọc cười nói.
Lục Châu không để ý mà tiếp tục hỏi:
“Thái Hư ở đâu?”
Nghe thấy câu này, Hoàng Ngọc bỗng giật mình nói: “Vì sao ai cũng hỏi như vậy? Dư Trần Thù cũng từng hỏi câu này, mỗi lần đến đây đều hỏi. Giọng hắn rất lớn, tựa như người điên. Thái Hư… rốt cuộc là cái gì?”
Lục Châu quay đầu nhìn Hoàng Ngọc. “Tất cả lui ra.”
Mọi người khom mình rồi rời đi. Hải Loa vừa định xoay người đã không chịu nổi nữa, ngã lăn ra bất tỉnh.
“Sư phụ! Hải Loa…” Tiểu Diên Nhi đỡ lấy nàng, hốt hoảng nói.
Lục Châu nhìn Hải Loa một chốc. “Đưa nó về nghỉ ngơi.”
“Sư phụ… tiểu sư muội nóng quá!” Tiểu Diên Nhi kinh ngạc hô lên.
Lục Châu nhíu mày. Vô duyên vô cớ sao lại bị sốt? Đối với tu hành giả, những bệnh tật thông thường như cảm mạo nóng sốt đều là chuyện xa vời, sau Thối Thể cảnh sẽ không bị nữa.
Vậy thì có thể là bị trúng độc.
“Ngươi và Hải Loa ở lại, những người khác lui ra.”
“Vâng.” Đám người lục tục rời đi.
Hoàng Ngọc nói: “Tôn Trọng Hoa của Cứu Thiên Viện rất am hiểu y thuật, có cần ta gọi hắn tới không?”
“Tạm thời chưa cần. Nếu có nhu cầu lão phu sẽ gọi ngươi.”
“Vậy chúng ta xin lui xuống trước.” Hoàng Ngọc và Hà Trung cùng rời khỏi thạch thất.
Lục Châu vung tay lên, lam liên xuất hiện dung nhập vào cơ thể Hải Loa, nhiệt độ và mồ hôi trên cơ thể nàng từ từ giảm bớt.
“Sư phụ, Hải Loa sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Tiểu Diên Nhi lo lắng hỏi.
“Có vi sư ở đây, không có việc gì.”
Lục Châu vừa trị liệu vừa điều động nguyên khí kiểm tra kỳ kinh bát mạch của Hải Loa nhưng vẫn không phát hiện ra điểm nào bất thường. Càng như vậy càng khiến người ta lo lắng.
Lục Châu không dừng lại mà tiếp tục trị liệu, chỉ trong phút chốc đã dùng hết một nửa lực lượng phi phàm.
“Sư phụ.” Tiểu Diên Nhi bỗng kinh ngạc chỉ tay vào chiếc giường.
Lục Châu quay đầu lại, không khỏi giật mình khi thấy thân thể Lạc Tuyên đang phiêu phù trên không. Hắn đã cảm giác được giữa Lạc Tuyên và Hải Loa có một cỗ lực lượng vô danh đang cảm ứng và lôi kéo lẫn nhau.
“Chẳng lẽ hai người thật sự có quan hệ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận