Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 495

Lục Châu lại mang theo pháp thân biến mất.
Các đệ tử thất đại môn phải chỉ trong chốc lát đã chết tám chín phần mười.
Môn chủ Ninh Lương của Hoành Cừ Học Phái không ngừng thiêu đốt khí hải để kháng cự kiếm cương đầy trời, cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ tinh thần.
“Hết! Hết rồi!”
“Vì cái gì? Vì cái gì?”
Ninh Lương nâng tay đánh vào trán mình một chưởng, thay vì cứ mãi bị tra tấn, chẳng bằng để hắn tự mình kết thúc.
“Muốn tự sát? Bản toạ sao có thể để ngươi được như ý!”
Ông! Nguyên khí như bị đông cứng, Ninh Lương ngẩng đầu nhìn chưởng ấn đang hạ xuống. Không kịp nhìn thấy mặt Lục Châu, hắn đã bị chưởng ấn đập nát.
“Trận pháp?”
Pháp thân Lục Châu càn quét cả khu vực trận pháp. Toàn bộ trận văn vừa sáng lên đã bị phá huỷ ngay lập tức.
Thất đại môn phái đã không còn ý niệm chạy trốn trong đầu. Bọn hắn run rẩy đứng đó, chẳng còn suy nghĩ được gì nữa.
Trận pháp thật buồn cười biết bao. Cửu diệp sao có thể bị trận pháp cấp thấp như vậy khống chế?
Lục Châu lại lần nữa lăng không đứng giữa trời. Còn có ai?
Ngay khi bóp nát tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, Lục Châu đã không định buông tha cho bất kỳ kẻ nào.
Hắn đang tìm kiếm xem rốt cuộc có còn kẻ nào ẩn nấp trong bóng tối.
Lúc này, Lục Châu quay đầu nhìn về khu vực chiến đấu phía đông nam… nơi đó có nguồn năng lượng như thuỷ triều và một thân ảnh màu trắng không ngừng chém giết tu hành giả thất đại môn phái.
Bích Hải Triều Sinh Quyết. Diệp Thiên Tâm?
Thần sắc Lục Châu vẫn rất bình tĩnh, không bất ngờ trước sự xuất hiện của Diệp Thiên Tâm. Từ lần Diệp Thiên Tâm đưa thư cho Ngu Thượng Nhung đến nay, Lục Châu biết rõ nàng vẫn còn ở quanh đây. Chỉ là không ngờ thời khắc mấu chốt này nàng lại xuất hiện cùng giết địch.
Nhưng là… thời gian cấp bách, Lục Châu không rảnh để ý tới mấy chuyện này.
Hơn nữa, lão phu còn cần đến sự giúp đỡ của một lục diệp nhỏ nhoi như ngươi? Nói đi cũng phải nói lại, tuy Diệp Thiên Tâm đã bị trục xuất khỏi sư môn nhưng cũng còn chút lương tâm. Đám tu hành giả bị nàng giết mang lại cho hắn không ít điểm công đức.
Thôi, tuỳ ngươi vậy.
Lục Châu lại lần nữa thi triển đại thần thông thuật xuất hiện ở một nơi khác. Hắn muốn xác nhận xem có tổ sư gia môn phái khác ở đây hay không… Nếu không khi trạng thái đỉnh phong biến mất, lại có một tên không sợ chết như Thường Diễn chui ra thì khó chơi rồi.
Pháp thân cao mười lăm trượng cứ xuất hiện rồi lại biến mất, thuận tay đánh giết không ít cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Cùng lúc đó, Diệp Thiên Tâm vốn đã chuẩn bị tư thái sẵn sàng chiến tử, nào ngờ nàng vừa ra sân thì đã thấy toà pháp thân cao sừng sững của sư phụ.
Diệp Thiên Tâm vừa chiến đấu vừa rung động không thôi. Nàng nhớ lại lúc trước khi bị sư phụ bắt về Ma Thiên Các, nàng từng nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhưng Diệp Thiên Tâm vẫn cho rằng mình hoa mắt nhìn nhầm.
Tu vi cực hạn của nhân loại là bát diệp. Nàng vốn không hề tin vào điều mắt mình nhìn thấy.
Thế nhưng lần này…
“Sư phụ thật sự đã là cửu diệp!”
“Làm sao lão nhân gia người làm được?”
“Chẳng lẽ điều đại sư huynh nói là thật, sư phụ vẫn luôn truy tìm bí mật của cửu diệp?”
Trong lòng Diệp Thiên Tâm suy nghĩ rất nhiều thứ. Nhìn tên tu hành giả cấp thấp vừa ngã xuống trước mắt mình, nàng giật mình minh bạch. Việc trợ giúp Ma Thiên Các có lẽ chỉ là suy nghĩ đơn phương của nàng mà thôi. Với thế cục này, Ma Thiên Các căn bản không cần đến nàng.
Bên phía chiến trường góc tây nam có một đám tu hành giả cấp trưởng lão đang thiêu đốt khí hải tập thể hòng chạy trốn.
Lục Châu khẽ quát một tiếng, mang theo pháp thân bay lên cao. Giờ khắc này, pháp thân Bách Kiếp Động Minh cửu diệp cao chọc trời toả ra kim quang rực rỡ rọi sáng cả trăm dặm.
Tu hành giả trong phạm vi trăm dặm đều tức tốc ngẩng đầu nhìn về phía Kim Đình Sơn… trong mắt bọn họ tràn đầy kinh ngạc và rung động.
Lục Châu gọi ra Vị Danh Cung, động tác nước chảy mây trôi, tay trái cầm cung, tay phải kéo căng dây cung.
Vù! Vù! Vù!...
Tiễn cương liên tục xuất hiện, phá không bay đi.
“Cửu diệp thần xạ thủ!” Hoa Nguyệt Hành không chớp mắt nhìn Các chủ liên tục bắn ra tiễn cương.
Ai không muốn được tận mắt nhìn thấy phong thái của cửu diệp? Hoa Nguyệt Hành vốn là một thần xạ thủ có thiên phú và khả năng lĩnh ngộ hơn người, nàng tự học đã bước vào cảnh giới tam diệp. Thiên tài như nàng, một khi có danh sư chỉ điểm thì sẽ được trợ giúp to lớn vô cùng.
Đây chính là cơ hội trời ban, Hoa Nguyệt Hành cố gắng khắc ghi hình ảnh của thần xạ thủ cửu diệp vào đầu.
Đây chính là mục tiêu tu luyện sau này của nàng.
Từng đạo tiễn cương vô cùng chuẩn xác bắn trúng đám trưởng lão đang thiêu đốt khí hải. Từng người vẫn lạc rơi xuống đất.
“Đây… chính là cửu diệp?” Hầu hết các tu hành giả trước khi chết đều nảy sinh ý nghĩ này.
Chín mảnh liên diệp lóng lánh kim quang và pháp thân khổng lồ đã càn quét khắp chiến trường.
Lục Châu dưới trạng thái đỉnh phong không hề e ngại tiêu xài nguyên khí, pháp thân không ngừng loé lên, đại thần thông thuật thi triển liên tục.
Thời gian sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong vẫn còn hơn một nửa.
Sự cường đại của cửu diệp đã nằm ngoài dự đoán của Lục Châu. Chỉ trong một thời gian ngắn Lục Châu đã đánh tan tác đám người thất đại môn phái hết tám chín phần mười.
Thế nhưng Lục Châu vẫn luôn cảm thấy vẫn còn chuột nhắt ẩn mình trong bóng tối. Chẳng lẽ… là do cửu diệp quá lộ liễu?
Lục Châu vung tay lên thu hồi pháp thân, toàn thân chậm rãi hạ xuống.
Cùng lúc đó.
Cách Kim Đình Sơn trăm dặm về phía tây, bên trên một hẻm núi.
Chưởng môn Phong Thanh Hà của Chấn Thương Học Phái dùng tay che bụng, cấp tốc bay về phía trước.
Thất đại môn phái… chỉ có mình hắn trốn thoát.
Những người còn lại có còn sống hay không hắn không cách nào phán đoán. Vừa nghĩ tới pháp thân cửu diệp khổng lồ kia, Phong Thanh Hà lại thấy hoảng sợ.
Tại sao lại là cửu diệp?
Con mẹ nó tại sao lại là cửu diệp cơ chứ?!
Nếu không nhờ lợi dụng tình cảnh hỗn loạn lúc đó và miễn cưỡng thiêu đốt khí hải, thừa dịp Cơ lão ma đang tàn sát những người khác để chạy trốn thì bây giờ Phong Thanh Hà hắn đã là một thi thể.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía hẻm núi. “Chỉ còn cách một dặm.”
Phong Thanh Hà lau đi vệt máu trên khoé miệng, nhanh chóng bay về phía trước. Đại nạn không chết tất có phúc!
“Chưởng môn, chờ ta với!” Sau lưng hắn đột nhiên truyền tới một thanh âm.
Phong Thanh Hà giật nảy mình, lập tức xoay người lại, lảo đảo thụt lùi rồi té xuống đất, hai mắt mở to nhìn tên đệ tử đang chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận