Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2167: Thiên Đạo Đại Chương

Chỉ cần vết nứt thấp xuống một chút, Tư Vô Nhai đã bị nó thôn phệ.
Tư Vô Nhai lúc này đã tự do hoạt động thân thể, vội né tránh vết nứt kia. Một lát sau, vết nứt mới từ từ khép lại.
Minh Tâm Đại Đế hỏi: “Ngươi cho rằng bản đế không làm gì được các ngươi?”
Tư Vô Nhai ngẩng đầu đáp: “Ván đã đóng thuyền, ngài hãy nghe một lời khuyên của ta. Việc xây dựng lại thiên địa sẽ khiến tất cả mọi người trong Thánh Thành mất mạng, không đáng giá đâu!”
Minh Tâm không để ý tới Tư Vô Nhai mà lấy Thông Thiên Kính ra, trong đó xuất hiện hình ảnh của Thông Thiên Tháp.
Trên đỉnh tháp vốn có một nhà giam, nơi đó là lao ngục kiên cố nhất trong Thánh Thành, Minh Thế Nhân tuyệt đối không thể đào thoát. Nhưng trong tấm kính, nhà giam lúc này đã rỗng tuếch, không hề nhìn thấy thân ảnh Minh Thế Nhân.
Minh Tâm Đại Đế rất bình tĩnh xoay Thông Thiên Kính một cái. Quả nhiên Thông Thiên Kính lập tức định vị Minh Thế Nhân.
Trong hình ảnh, Minh Thế Nhân đã đến tử liên, trước mặt hắn có không ít tu hành giả đang nằm rạp lễ bái.
Tư Vô Nhai hoang mang.
Tứ sư huynh lại nổi máu thích khoe khoang rồi!
Tư Vô Nhai nói: “Mười thanh Trấn Thiên Xử ngoại trừ Đại Uyên Hiến đều đã vào chỗ, đại địa có thể bình an rồi… Vì tất cả mọi người trong Thánh Thành, ngài hãy để bọn họ rời đi!”
Minh Tâm vẫn không để ý tới lời này, thân ảnh loé lên xuất hiện bên cạnh Tư Vô Nhai, tóm lấy hắn nói: “Thông đạo đã mất đi tác dụng, Minh Thế Nhân làm sao đến được tử liên?”
Trong giọng nói của Minh Tâm thoáng có chút ba động.
Tư Vô Nhai đáp: “Thượng Chương Đại Đế am hiểu phù văn thông đạo…”
“Hay cho một tên Thượng Chương.”
“Thập điện có nhân tài đông đúc, đều có tác dụng không ngờ.” Tư Vô Nhai nói.
“Nếu có một ngày ngươi trải qua những điều bản đế đã trải qua, ngươi sẽ hiểu được bọn hắn xấu xí hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều.” Minh Tâm Đại Đế nói.
Tư Vô Nhai không nói gì nữa.
Ông !
Hình ảnh trong Thông Thiên Kính lại chuyển đổi, Thông Thiên Tháp xuất hiện.
Nhìn thấy bóng người ở gần đó, Tư Vô Nhai kinh ngạc nói: “Sư phụ?”
Cùng lúc đó.
Lục Châu đã đến Thánh Thành, xuất hiện ở gần Thông Thiên Tháp. Hắn lăng không đứng trên bầu trời, quan sát Thánh Vực ngàn dặm phồn hoa.
Những người này đều không vội vã, như thể chẳng quan tâm đến việc Thái Hư đang sụp đổ, bọn hắn đem tất cả hy vọng đặt vào Thánh Điện.
“Minh Tâm!” Lục Châu cao giọng gọi.
Mấy trăm tên Thánh Điện Sĩ từ bốn phương tám hướng bay lướt tới.
Lục Châu không thèm nhìn tới bọn hắn, lam đồng nở rộ nói: “Không muốn chết thì đừng nhúng tay.”
“Ma Thần?!”
Đám người sợ hãi lùi về sau, trong Thái Hư không ai là không biết tới Ma Thần, dù là Thánh Điện Sĩ cao cao tại thượng.
Lúc này, trên đỉnh Thông Thiên Tháp loé lên quang hoa, thanh âm truyền ra:
“Không ngờ ngươi lại may mắn như thế. Rơi vào đại vòng xoáy còn có thể được truyền tống trở về.”
Lục Châu nhìn lên đỉnh tháp, không chút lưu tình mắng: “Ngu xuẩn.”
Minh Tâm Đại Đế nắm chặt tay, rõ ràng đã phẫn nộ. “Ngươi đang nói bản đế?”
Tư Vô Nhai cạn lời.
Vẫn là sư phụ biết cách nói chuyện chọc giận người ta. Mặc kệ Tư Vô Nhai nói như thế nào Minh Tâm Đại Đế cũng không thèm phản ứng, vậy mà sư phụ mắng một câu đã khiến đối phương tức giận.
Quả nhiên người không cùng một cấp bậc thì lời nói chẳng khiến đối phương để tâm.
Lục Châu tiếp tục nói: “Lão phu đi tới đại vòng xoáy còn nhiều hơn số lượng Thánh Điện Sĩ của ngươi. Mưu toan dùng đại vòng xoáy vây khốn lão phu, ngươi không ngu xuẩn thì ai ngu xuẩn?”
Tuy lời Ma Thần nói là thực nhưng vẫn khiến Minh Tâm tức giận: “Tuý Thiền, Ôn Như Khanh, Hoa Chính Hồng đều cống hiến rất nhiều, ngươi giết bọn hắn chính là đối địch với bản đế.”
“Loại khi sư diệt tổ đó nên thanh lý môn hộ, bao gồm cả ngươi.”
Minh Tâm Đại Đế bật cười ha hả: “Ngươi rốt cuộc chịu thừa nhận bản đế là đệ tử Thái Huyền Sơn rồi?”
Cho dù trong ký ức của Lục Châu không có tình cảnh lúc Minh Tâm bái sư, nhưng hắn vẫn nói: “Ngươi mà xứng?”
Bên Đông Lâm sơn mạch, bàn tay cầm Thông Thiên Kính của Minh Tâm Đại Đế khẽ nắm chặt lại, gằn giọng nói: “Đúng, ta không xứng.”
Tư Vô Nhai chú ý thấy hắn tự xưng là “ta”. Rốt cuộc giữa sư phụ và Minh Tâm đã xảy ra chuyện gì?
Minh Tâm Đại Đế cao giọng nói: “Bản đế còn có việc quan trọng cần làm, ngươi muốn chiến với bản đế thì đợi đi.”
Nói xong hắn phất tay, hình ảnh trong Thông Thiên Kính biến mất, ánh sáng trên đỉnh Thông Thiên Tháp cũng dập tắt.
Minh Tâm Đại Đế mang theo Tư Vô Nhai phi hành một lúc lâu rồi đáp xuống một ngọn núi cao sừng sững.
Trong khi đó ở Thái Hư, thời tiết vốn luôn rất tốt nhưng hôm nay lại có vẻ u ám khiến người ta không thở nổi. Nguyên khí xảy ra hỗn loạn, thiên địa cân bằng ở Thái Hư đã hoàn toàn bị phá hỏng.
Thấy Minh Tâm quan sát xung quanh, Tư Vô Nhai lại đánh bạo khuyên nhủ lần nữa:
“Thiên Khải Chi Trụ đang sụp đổ, vì Thái Hư, vì nhân loại trong Thánh Thành, Đại Đế ngài hãy từ bỏ đi. Từ bỏ ân oán với gia sư để lấy đại cục làm trọng.”
Minh Tâm Đại Đế lấy Thông Thiên Kính ra, kim quang lóng lánh, trên mặt kính xuất hiện bộ dáng của mười toà Thông Thiên Tháp.
Trong tay Minh Tâm đột nhiên xuất hiện một đồ vật kỳ lạ, hắn thản nhiên đáp: “Đến lúc rồi.”
“Cái gì?” Tư Vô Nhai đột nhiên cảm thấy không ổn.
“Thế nhân chỉ biết bản đế có Cán Cân Công Chính, lại không biết bản đế còn có một kiện chí bảo khác.” Giọng Minh Tâm trầm xuống, “Vật này tên là Thiên Đạo Đại Chương, có thể tích súc quy tắc trong thiên địa, là chí bảo cần có để kết nối thập đại quy tắc.”
Tư Vô Nhai cả kinh nhìn vật trong tay Minh Tâm đang toả quang hoa màu đỏ sậm. Ngay sau đó, Minh Tâm Đại Đế bóp chặt lấy Thiên Đạo Đại Chương.
Ầm!
Lấy Thiên Đạo Đại Chương làm trung tâm, mười sợi kim tuyến lan tràn ra khắp không trung, bay về phía mười phương hướng khác nhau!
Trong đó một sợi kim tuyến dùng thế sét đánh không kịp bưng tai cấp tốc trói chặt Tư Vô Nhai, kéo hắn ra giữa không trung.
Tư Vô Nhai điều động nguyên khí để giãy giụa nhưng không làm gì được, lực lượng quy tắc của hắn đã bị sợi kim tuyến kia trói chặt.
Sao… sao lại như thế?” Tư Vô Nhai kinh hãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận