Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1701: Phương pháp phục sinh

Lục Châu lẳng lặng nhìn hai thanh niên nằm dưới đất, rồi nhìn về phía hộp kiếm bên cạnh Giang Ái Kiếm.
Trên hộp kiếm có khắc hai chữ triện nhỏ: Lưu Trầm.
Hắn chợt nhớ tới dáng vẻ cà rỡn lưu manh của Giang Ái Kiếm trong lần đầu gặp mặt, rồi vẻ tham lam của hắn khi nhìn thấy Vị Danh Kiếm. Nhiều khi không thể trông mặt mà mắt hình dong.
Lục Châu nhận ra Long Ngâm Kiếm, cũng nhận ra rất nhiều bảo kiếm của Đại Viêm. Nơi đây tựa như là chốn trở về của Giang Ái Kiếm, chốn trở về mà hắn vẫn luôn mơ ước.
Lục Châu khẽ nhấn vào hộp kiếm. Ông !
Hộp kiếm vù vù rung động, toàn bộ bảo kiếm trong địa cung bay lên, vọt vào trong hộp kiếm. Lục Châu lại nhấn một cái, hộp kiếm yên tĩnh trở lại.
Ái Kiếm, xem kiếm như mạng.
Bên ngoài địa cung.
Minh Thế Nhân khom người nói với Vu Chính Hải: “Đại sư huynh, ta không cố ý va chạm với huynh, mong huynh thứ lỗi.”
Vu Chính Hải thở dài một tiếng, tiến lên vỗ vai lão tứ nói: “Sư huynh vô lễ với đệ trước, mong đệ đừng để trong lòng.”
Minh Thế Nhân gật đầu, sóng vai đứng cạnh Vu Chính Hải, hai người thở dài trầm mặc không nói gì.
Không biết qua bao lâu, Lục Châu mới đi ra khỏi địa cung.
Mọi người vây lại, không chờ bọn hắn kịp mở miệng, Lục Châu đã nói: “Mang bọn hắn trở về.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi không nhịn được hỏi: “Sư phụ, bọn họ rốt cuộc thế nào?”
Lục Châu đáp: “Người đều có sinh lão bệnh tử, ai cũng không tránh khỏi.”
Tiểu Diên Nhi sửng sốt.
Vu Chính Hải nói: “Sư phụ, trong cơ thể bọn hắn rõ ràng còn có một cỗ lực lượng. Chẳng lẽ không còn hy vọng nào sao?”
Đó là lực lượng Thiên Tướng. Lục Châu khẽ lắc đầu.
Đại chân nhân cũng không có cách nào khởi tử hồi sinh.
Lúc này Tần Nại Hà bỗng nhiên lên tiếng: “Thuộc hạ có một lời, không biết có nên nói hay không.”
“Nói đi.”
Tần Nại Hà nói: “Nghe nói đại thánh nhân có phương pháp khởi tử hoàn sinh. Sao Các chủ không thử nhờ Thánh nhân trợ giúp?”
Đám người đồng loạt nhìn về phía Tần Nại Hà. Việc này khó như lên trời.
“Ý ngươi là tìm tới Thái Hư?” Lục Châu hỏi.
“Hoặc là mời Thánh nhân trong Thái Hư hỗ trợ, hoặc là mời Thánh nhân Trần Phu ở tịnh đế thanh liên.”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn không trung rỗng tuếch. “Nhìn theo hướng này, ngươi có thể thấy được Thái Hư không?”
Tần Nại Hà lắc đầu. Đương nhiên hắn không thấy được gì.
“Cho dù là người trong Thái Hư cũng không biết Thái Hư ở đâu. Ta nghe các tiền bối nói bọn họ ra vào đều sử dụng phù văn thông đạo và ngọc phù. Những đồ vật này sẽ không tiết lộ vị trí của Thái Hư.”
Vu Chính Hải hỏi: “Vậy tịnh đế thanh liên ở đâu?”
“Từ khi Trần Phu trấn áp song liên, tịnh đế thanh liên và Thái Hư đã phân rõ giới hạn, không can thiệp vào chuyện của nhau. Nhưng không có nghĩa là chúng ta không có hy vọng. Các chủ, chuyện này ngài có thể hỏi Tần chân nhân.”
Kỳ thực Tần Nại Hà cũng không muốn nhắc tới chủ cũ làm gì, nhưng việc này can hệ trọng đại, hắn chỉ có thể làm thế.
“Tần Nhân Việt biết rõ?” Lục Châu hỏi.
Tần Nại Hà không nói gì nữa.
Lục Châu lý giải được tình cảnh của hắn, bèn nói: “Ngươi cứ yên tâm, Tần Nhân Việt sẽ không trách ngươi, lão phu cũng không để ngươi phải khó xử. Các ngươi trở về trước đi, Tần Nại Hà đi cùng lão phu một chuyến đến đạo trường Nam Sơn.”
“Vâng.”
Nửa ngày sau, trong cung điện bạch sắc.
Lam y nữ hầu sắc mặt khó coi đi tới, khom người nói với Lam Hi Hoà: “Chủ nhân, nô tỳ làm sai, cầu chủ nhân phạt nặng!”
Lam Hi Hoà mở mắt ra nhìn nàng: “Có chuyện gì?”
“Trọng Minh Điểu và ngự thú sư Dương Liên Sinh tự mình rời khỏi Thái Hư, bây giờ đã xảy ra chuyện!” Nữ hầu cúi đầu nói, toàn thân phát run.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Bọn hắn… bọn hắn… chết rồi.” Nữ hầu sợ hãi nói.
Lam Hi Hoà đứng bật dậy, hư ảnh loé lên xuất hiện trước mặt nữ hầu cách nửa mét. “Trọng Minh Điểu là thánh thú, ai giết được nó? Trần Phu sao?”
“Là Hoả thần Lăng Quang trên Trọng Minh Sơn.” Nữ hầu cúi thấp đầu không dám ngẩng lên.
Lam Hi Hoà ngơ ngẩn.
Thấy chủ nhân không nói chuyện, nữ hầu ấp úng nói: “Còn có… huynh trưởng của Dương Liên Sinh là Dương Kim Hồng cũng đã chết rồi. Nhạc Kỳ chân nhân… cũng đã chết.”
Lam Hi Hoà cau mày, “Tu vi của Nhạc Kỳ đã tiếp cận Thánh nhân, lại có thánh vật Ma Thần, sao lại…”
Nàng không nói tiếp. Bọn họ đúng là lợi hại, nhưng ở trước mặt Hoả thần Lăng Quang thì đều trở nên không đáng một đồng.
Lam Hi Hoà nghi hoặc hỏi: “Hoả thần Lăng Quang đã bị phong ấn từ lâu, ai thả hắn ra?”
“Việc này… nô tỳ không biết. Thánh Điện đã phái Âu Dương tiên sinh đi điều tra.” Lam y nữ hầu nói.
“Ngươi đi nghe ngóng, nếu tra không ra nguyên cớ thì đừng trở về gặp ta.” Lam Hi Hoà lạnh lùng nói.
“Vâng.” Nữ hầu khẩn trương rời khỏi đại điện.
Một ngày sau.
Tại Thánh Điện sừng sững như núi, cung điện vàng son lộng lẫy.
Giữa Thánh Điện có một cái cân, có thể cân cả thiên địa, chỉ đạo cân bằng, dẫn thiên địa chi lực, được gọi là Cán Cân Công Chính.
Cái cân hiện đang nghiêng sang một bên, bên nặng bên nhẹ, không hề cân bằng.
Một lão giả đứng chờ bên ngoài Thánh Điện.
Lát sau, trong Thánh Điện truyền ra âm thanh bình thản trầm thấp: “Âu Dương, đã tra rõ ràng chưa?”
Âu Dương lão giả khom người nói:
“Đã tra rõ, theo phán đoán sơ bộ, hai huynh đệ Dương Kim Hồng và Dương Liên Sinh tự ý mang theo Trọng Minh Điểu trở về Trọng Minh Sơn, lại gọi thêm cả Nhạc Kỳ đến, không may đúng lúc đó Hoả thần Lăng Quang tránh thoát được phong ấn, song phương đồng quy vu tận.”
“Khổ cực ngươi.” Giọng nói trong Thánh Điện vẫn bình thản như thế.
“Làm việc theo bổn phận, không khổ cực.”
“Hiện tượng mất cân bằng đang tăng lên, hạ lệnh cho tất cả mọi người không được tự ý rời khỏi Thái Hư. Nếu còn có người vi phạm, đánh hạ ba Mệnh Cách để trừng phạt.”
“Ta đi truyền lệnh ngay.” Âu Dương lão giả xoay người rời đi.
Khi lão giả rời khỏi Thánh Điện, một tu hành giả mặc hắc bào đột nhiên xuất hiện trên không trung, cười nói:
“Âu Dương tiên sinh vất vả như vậy, thật khiến người ta kính nể.”
Âu Dương lão giả nhìn hắn một cái. “Ngươi đến Thánh Điện làm gì?”
“Chỉ ngươi được đến, ta thì không sao? Việc này thật là phi lý nha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận