Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1544

Tất cả băng nhân tại thời khắc này đều tan thành mây khói.
Đám người ngừng thở nhìn một màn kinh người này, chỉ thấy hư ảnh tám đầu tám mặt kia trong giây lát dùng chưởng ấn đẩy Lục Châu cùng bay ra ngoài.
Cả hai hệt như đạn pháo bay ra xa ngàn mét.
"Ngươi chính là Thiên Ngô?" Lục Châu nhíu mày nhìn quái vật tám đầu.
Hư ảnh này chính là bản thể của Thiên Ngô, cường đại đến mức làm người ta giận sôi.
"Ngươi là ai?" Giọng Thiên Ngô tràn ngập kinh ngạc, có lẽ vì phát hiện đòn tấn công của mình không có hiệu quả mà cảm thấy khó hiểu.
Lục Châu hờ hững xuất chưởng nói: "Một người ngươi không thể chọc nổi."
Thẻ Một Kích Chí Mạng phổ thông hóa thành vòng xoáy, đánh về phía Thiên Ngô.
Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn.
Chưởng ấn kia tựa như một đoàn ánh nắng tươi sáng rực rỡ đâm sầm vào ngực Thiên Ngô ở cự ly gần.
"A !"
Thiên Ngô phát ra tiếng gầm thét vang trời, Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn dán chặt vào ngũ quan Thiên Ngô, đẩy ả bay ngược trở về.
Triệu Dục nhìn thấy tất cả những thứ này, triệt để choáng váng.
Đây chính là Thiên Ngô!
Trong chớp mắt đẩy qua bên trái, lại trong chớp mắt đẩy ngược về bên phải?
Thiên Ngô cảm nhận được sức mạnh từ trong chưởng ấn truyền đến, cũng cảm nhận được một loại uy hiếp trước nay chưa từng có, cự lực đẩy ả đâm vào Thiên Khải Chi Trụ.
Thanh âm chấn động thiên địa.
Cũng chính lúc này.
Một tòa phi liễn nhoáng lên, xuất hiện bên cạnh Thiên Khải Chi Trụ, phía bên trên mặt hồ.
Ngay sau đó, đông đảo tu hành giả xuất hiện xung quanh phi liễn.
Tại một hướng khác cũng xuất hiện một tòa phi liễn, xung quanh phi liễn cũng có đông đảo tu hành giả bảo vệ.
"Đến sớm không bằng đến đúng lúc."
Đám người Ma Thiên Các bị hai tòa phi liễn đột nhiên xuất hiện này kéo về từ trong chấn kinh, ánh mắt đồng loạt nhìn lên không trung.
Phi liễn bên trái đậu trên hồ nước, đám tu hành giả xung quanh rất đông đảo, trường bào rất sạch sẽ, cho thấy trên đường đến đây cực kỳ thuận lợi. Phi liễn bên phải nhỏ hơn một chút, nhân số không nhiều như bên kia.
Bọn hắn đã tới Thiên Khải Chi Trụ từ sớm, cảm ứng được động tĩnh bên này nên ngay lập tức chạy tới.
Không ngờ vừa đến nơi đã thấy trò hay.
Lục Châu thản nhiên mà đứng, không rõ người vừa tới là chân nhân nào.
Triệu Dục lại nhận ra trước tiên. "Thác Bạt chân nhân và Phạm chân nhân."
Nội tâm Triệu Dục bị tổn thương rất nặng. Hắn nghiên cứu rất nhiều, chọn nơi ít có khả năng xuất hiện chân nhân nhất, thế mà lúc này lại có đến tận hai người.
Triệu Dục không khỏi nuốt nước bọt, thụt lùi về sau.
Phía bên kia hồng chính là đấu trường chính của đám chân nhân. Đây cũng là nguyên nhân thanh liên giới cường đại, vì tài nguyên của Thiên Khải Chi Trụ đều bị bọn hắn chiếm hết.
Kỳ thực Triệu Dục đã không chú ý đến một điểm, hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, hồng tuyến cũng mất đi lực ràng buộc đối với đám chân nhân, cân bằng giả cũng không xuất hiện, bọn hắn đương nhiên muốn lựa chọn đến những Thiên Khải Chi Trụ mà trước đây chưa từng đi qua.
Thực lực cỡ như hắc liên bạch liên, có đến đây cũng sẽ sớm bỏ chạy, không mang đi được quá nhiều tài nguyên, thương vong cũng rất nặng. Nhờ đó tài nguyên quanh Thiên Khải Chi Trụ này cũng tích lũy được nhiều hơn chỗ khác một chút.
"Phạm chân nhân, đã lâu không gặp." Bên trong hắc sắc phi liễn vang lên thanh âm.
"Thác Bạt chân nhân, ngươi thông tri cho Phạm mỗ đến đây, Phạm mỗ sao có thể không đến. Diệp chân nhân đâu?" Phạm Trọng hỏi.
"Diệp chân nhân sẽ đến sau."
"Đám người bên dưới là?" Phạm Trọng lại hỏi.
Phi liễn trên hồ nước thoáng chuyển hướng, giống như cửa gỗ lâu năm không được tu sửa, phát ra thanh âm kẽo kẹt.
Không chờ hắn mở miệng, Lục Châu ngược lại lên tiếng trước: "Thác Bạt Tư Thành?"
Thác Bạt Tư Thành cười nói: "Các hạ biết ta, ha ha..."
"Người lần trước cứu Diệp Chính đi chính là ngươi, không phải sao?" Lục Châu đi thẳng vào vấn đề.
Lục Châu cảm thấy Thác Bạt Tư Thành lai giả bất thiện.
Hắn còn nhớ rõ mùi vị lưu lại trong không trung lúc Diệp Chính được cứu đi, mùi vị này giống y như đúc mùi vị của mặc sắc phi liễn.
Thác Bạt Tư Thành nói: "Ta nghe không hiểu ý các hạ.”
Lục Châu lắc đầu nói: "Ngươi giúp Diệp Chính chính là đối địch với lão phu."
Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện một tấm Thẻ Hàng Cách bản cường hóa và một tấm Một Kích Chí Mạng bản cường hoá cao cấp. Chỉ cần đối phương có bất kỳ dị động nào sẽ tùy thời tiễn hắn quy thiên.
Trước cứ giải quyết một người đã, còn lại một chân nhân, có Lục Ngô ở đây thì không phải vấn đề lớn.
"Không không không... các hạ hiểu lầm rồi." Thác Bạt Tư Thành nói, "Ta cứu Diệp Chính là vì trả ân tình."
Thác Bạt Tư Thành không tiếp tục phủ nhận.
Minh Thế Nhân liếc mắt nói: "Khác nhau ở chỗ nào?"
Lục Ngô cất bước hướng về phía trước, nói: "Bản hoàng đã lâu không đánh một trận với chân nhân..."
"Thú hoàng Lục Ngô." Thác Bạt Tư Thành và Phạm Trọng cảm thấy trên thân Lục Ngô tỏa ra hoàng giả khí tức.
Đoan Mộc Sinh vỗ vỗ lưng nó: "Ngươi được không vậy?"
"Thiếu chủ xem thường bản hoàng?" Lục Ngô có chút bất mãn.
"Ta chỉ nhớ rõ ngay cả Lam tháp chủ ngươi cũng đánh không lại." Đoan Mộc Sinh không hi vọng Lục Ngô khoe khoang.
Lục Ngô không phản đối: "Đó là bản hoàng cố ý thua, hơn nữa lúc đó bản hoàng còn đang bị trọng thương."
Bên trong hắc sắc phi liễn vang lên tiếng vỗ tay: "Thú hoàng Lục Ngô thật đúng là có bản lĩnh này; trước kia khi Đoan Mộc chân nhân còn sống, ai không biết đại danh của ngươi. Đáng tiếc... lúc này đã không giống ngày xưa."
"Ồ?"
"Chờ lát nữa các ngươi sẽ biết." Thác Bạt Tư Thành không chút vội vã nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận