Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2101: Truy cầu vĩnh sinh


Ma Thần không thể đi hết con đường, lão phu thay ngươi đi đến tận cùng.
Khi tu vi càng lúc càng đề cao, Lục Châu cảm thấy Ma Thần chính là mình, mình chính là Ma Thần. Có đôi lúc hắn hoảng hốt nhận ra ngày xưa mình đã từng trải qua tất cả những chuyện như thế.
“Khởi bẩm bệ hạ.” Một bạch y tu hành giả cấp tốc đi vào đạo trường.
“Có việc gì?”
“Thái Hư truyền tới tin tức, Thiên Khải Chi Trụ ở Hiệp Hiệp và Niết Đề Cách đồng thời xuất hiện vết rạn nứt. Thánh Điện đã phái rất nhiều người tới đó, e là… trời sắp sập.”
Bạch Đế đứng dậy, cau mày nói: “Là thật?”
“Vâng!”
Thấy Bạch Đế có vẻ lo lắng, Lục Châu thản nhiên nói: “Sập thì sập, chỉ cần Đại Uyên Hiến không ngã, Thái Hư ít nhất còn có thể tồn tại trăm năm, đừng lo lắng.”
“Cơ huynh không lo lắng?” Tuy Bạch Đế không thích Thánh Điện nhưng cũng không muốn nhìn thấy thảm cảnh đất trời sụp đổ.
Giang Ái Kiếm nhớ lại lời Tư Vô Nhai nói, cất tiếng an ủi: “Bạch Đế bệ hạ, trời sập không phải càng tốt sao? Trong lịch sử nhân loại, mỗi lần triều đại thay đổi thì thiên địa đều cải biến. Thái Hư cố gắng duy trì cân bằng, cho dù bây giờ Thiên Khải Chi Trụ không sập thì bọn hắn còn làm được bao lâu? Trăm năm, hay ngàn năm?”
Bạch Đế im lặng không nói.
“Trời này sớm muộn gì cũng phải sập thôi. Thất Lạc Chi Quốc của ngài không bị ảnh hưởng, đến lúc đó trời quang mây tạnh, vạn vật lại nhìn thấy ánh mặt trời, thời điểm đó… mới thật sự là thiên địa.”
Bạch Đế cảm thấy lời Giang Ái Kiếm nói có đạo lý, bèn gật đầu cảm khái: “Bản đế già rồi, tư duy không nhanh nhạy bằng đám người trẻ tuổi các ngươi. Có lẽ ngươi nói đúng.”
Tuổi càng lớn, càng bảo thủ. Ổn thoả thì không sai, nhưng có một số việc cần phải cấp tiến một chút.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy nói: “Nếu hòn đảo thất lạc không gặp nguy hiểm gì, lão phu không cần ở lại thêm nữa.”
Bạch Đế hoảng hốt nói: “Cơ huynh, vừa rồi đã nói huynh sẽ ở lại đây một thời gian mà. Huynh muốn gì cứ nói, bản đế sẽ sắp xếp an bài cho huynh. Bản đế còn rất nhiều lời tâm sự muốn nói cùng huynh đó.”
Chúng ta là châu chấu cột trên cùng một sợi dây nha, ngài mà đi thì Thất Lạc Chi Quốc của ta sẽ gặp nguy mất. Làm người không thể rũ bỏ trách nhiệm như vậy đâu...
Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu còn có việc quan trọng phải làm, hôm khác đi.”
Giang Ái Kiếm đương nhiên nhìn ra suy nghĩ của Bạch Đế, hắn cười ha hả nói:
“Thất Sinh mà có ở đây, hắn sẽ hiến kế cho ngài. Hôm nay để tiểu tử ta thay hắn đưa ra góp ý vậy… Chấp Minh đã tỉnh lại, với bản sự của Chấp Minh thì muốn di dời hòn đảo cũng không khó. Vô Tận Hải rộng lớn vô cùng, ngài dời đi thì ai tìm ra được? Chỉ cần di chuyển với tốc độ chậm một chút, các con dân Thất Lạc Chi Quốc sẽ không nhận ra đâu.”
Chấp Minh rất lớn, lớn đến mức khiến người ta khó cảm nhận được sự tồn tại và động tĩnh do nó gây ra.
Bạch Đế gật gù: “Cũng có lý… đã như vậy thì bản đế không giữ hai người lại nữa.”
“Cáo từ.” Giang Ái Kiếm chắp tay nói.
Lục Châu và Giang Ái Kiếm rời khỏi Thất Lạc Chi Quốc trở về Ma Thiên Các.
Cùng lúc đó.
Sự kiện Ma Thần trở về và Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ đồng thời khiến toàn bộ Thái Hư chấn động. Cái chết của Hoa Chính Hồng càng khiến mọi người thêm hoảng sợ.
Trong Thánh Điện.
Quan Cửu và Ôn Như Khanh khom người hành lễ: “Bái kiến Đại Đế bệ hạ.”
Minh Tâm vẫn vân đạm phong khinh như thể chẳng có gì xảy ra, liếc nhìn về phía hai người. “Trở về rồi?”
Tựa như đã biết bọn hắn đi đâu.
Quan Cửu và Ôn Như Khanh thành thật nói: “Chúng ta đến Cửu Phong Sơn một chuyến, đi gặp Cửu Dực Thiên Long.”
Minh Tâm Đại Đế khẽ gật đầu: “Hoa Chính Hồng chết, bản đế đã biết. Nàng ta giả truyền ý chỉ của bản đế, tự tiện rời khỏi Thái Hư đến Vô Tận Hải trêu chọc thị phi. Dù Hoa Chính Hồng không chết thì bản đế cũng khó lòng tha thứ cho nàng ta.”
Nghe vậy, hai người càng thêm khó hiểu. Đến lúc này rồi mà Minh Tâm Đại Đế còn muốn động đao thương với người phe mình là thế nào?
Ôn Như Khanh gật đầu phụ hoạ: “Nàng ta đáng chết.”
Nghĩ một đằng nói một nẻo khiến trong lòng hai người cực kỳ khó chịu. Minh Tâm Đại Đế liếc mắt nhìn hai người, lãnh đạm nói:
“Bản đế biết các ngươi đang nghĩ gì. Các ngươi là học sinh của hắn, có phải rất sợ hắn không?”
Hai người trầm mặc.
Minh Tâm Đại Đế nhìn ra bên ngoài đại điện, cảm khái nói: “Các ngươi đã đi theo bản đế một trăm ngàn năm, có một số việc bản đế không nên giấu giếm các ngươi. Nếu hắn thật sự trở về thì đó là cơ hội của chúng ta.”
“Cơ hội?” Hai người đưa mắt nhìn nhau.
“Một trăm ngàn năm trước, bản đế đã từng điều tra về nguồn gốc của ràng buộc nên mới đi tới đại vòng xoáy, thu hoạch được Cán Cân Công Chính. Cũng chính nơi đó, bản đế đã nhìn thấy vĩnh sinh huyền bí!” Minh Tâm Đại Đế nói.
Vĩnh sinh?!
Thánh Điện luôn không bàn luận về vĩnh sinh, trước kia vì Ma Thần truy cầu vĩnh sinh nên mới bị tu hành giả trong thiên hạ vây công.
Hai người kinh ngạc nhìn Minh Tâm Đại Đế. Minh Tâm nói:
“Thế nhưng một trăm ngàn năm qua, bản đế vẫn không thể nào khám phá được sự huyền bí của vĩnh sinh. Côn Bằng ở Vô Tận Hải đã già rồi, một viên hạt giống Thái Hư ba mươi ngàn năm tuổi cũng quá lâu rồi, mà cả toà Thái Hư đã tồn tại một trăm ngàn năm… lại càng già cỗi.”
Hai người nghi hoặc không rõ Minh Tâm Đại Đế đang nói gì, chỉ có thể an tĩnh lắng nghe.
Minh Tâm Đại Đế thở dài một tiếng: “Thiên địa vạn vật đều đang già đi. Có một số việc đã chú định sẽ xảy ra, thay vì cố gắng chống cự thì chi bằng để nó thuận theo tự nhiên.”
Ôn Như Khanh cao giọng nói: “Đại Đế bệ hạ, hai toà Thiên Khải Chi Trụ đang nứt ra, chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi yên mặc kệ?”
“Đương nhiên phải quản.” Minh Tâm Đại Đế nói, “Nhưng phải nhìn xem các ngươi có nguyện ý hay không.”
Hai người giật mình, lập tức quỳ một gối xuống nói: “Huynh đệ chúng ta trung thành cảnh cảnh với Đại Đế, tuyệt không hai lòng!”
Trong lời nói của Đại Đế có giấu kim, nếu lại không bày tỏ lòng trung thành thì sẽ xảy ra chuyện thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận