Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1738: Đến Kê Minh

“Hắn là ai?” Khương Văn Hư nhướng mày.
“Ngươi đoán xem.”
“Mặc kệ là ai, không tuân thủ quy củ của Thái Hư thì đều là bàng môn tà đạo. Ngươi đừng có lấy hắn ra để uy hiếp ta, cửa ải thập điện Thánh chủ không một ai xông phá nổi đâu.” Khương Văn Hư đứng lên, phất tay áo nói, “Tiễn khách.”
“Ngươi đang sợ.” Âu Dương lão giả cười nói.
“Tiễn khách!”
Một tên tu hành giả mặc ngân giáp xuất hiện ở cửa điện, làm tư thế mời.
Âu Dương lão giả bật cười ha hả, càng cười càng vui vẻ, chắp tay sau lưng rời khỏi đại điện.
Khương Văn Hư vung chưởng đập xuống bước tượng ngọc thạch bên cạnh. Ầm!
Hắn trầm giọng nói: “Không người nào có thể vĩnh sinh bất tử!!”
Trong bí ẩn chi địa.
Không trung tràn ngập hắc vụ, cuồng phong tàn phá bừa bãi. Đám người Ma Thiên Các đứng trên vách đá quan sát sơn hà bao la rộng lớn trước mặt.
Bốn vị trưởng lão cảm khái vô cùng. Đại thiên thế giới không thiếu điều lạ, bọn hắn chỉ là ếch ngồi đáy giếng, còn nói gì đến tầm nhìn đại cục?
“Nếu là thất…”
“Khụ.” Minh Thế Nhân lập tức dùng cùi chỏ thụi Chư Hồng Cộng một cái.
Chư Hồng Cộng bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo: “Thật xinh đẹp!”
Đám người lập tức cạn lời.
Giây phút mộng bức ngắn ngủi trôi qua, đám người mỉm cười.
Có tên khờ khạo lão bát đi cùng, cho dù là bí ẩn chi địa ác liệt hung hiểm cũng sẽ trở nên thú vị.
Khổng Văn cười nói: “Bát tiên sinh, bí ẩn chi địa rộng lớn vô cùng, cho dù là chân nhân muốn vượt ngang cũng cần ít nhất năm năm trở lên, đó là trong tình huống thuận lợi nhất. Nếu gặp phải sự cố, chẳng hạn như hung thú cường đại, thời gian này sẽ kéo càng lâu càng dài hơn.”
“Lớn như vậy?”
“Trong bí ẩn chi địa, đám người chúng ta cũng chỉ nhỏ như hạt cát, muốn đi đâu thì đi đó.”
“Khổng Văn nói đúng, khắp nơi trong cửu liên đều là tu hành giả, tai mắt quá nhiều, rất dễ gặp phải cân bằng giả. Mà bí ẩn chi địa thì không giống như vậy.” Minh Thế Nhân cười nói, “Thấy ai không hợp mắt thì giết là được.”
“Ách… hung tàn như vậy sao?” Chư Hồng Cộng rụt cổ.
“Bát sư đệ, đệ phải nhớ kỹ nơi này là bí ẩn chi địa, nhân từ với địch nhân là tàn nhẫn với bản thân.” Minh Thế Nhân dạy dỗ nói.
Đám người gật đầu đồng tình. Xưa nay đều như thế, nhân tâm là khó lường nhất.
Lúc này, Nhan Chân Lạc bỗng quay đầu hỏi: “Các chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Trong thập đại Thiên Khải Chi Trụ, chúng ta đã đi qua Ngung Trung. Gần đây nhất có Thiên Khải Chi Trụ nào?”
Khổng Văn lấy bản đồ ra xem rồi đáp: “Hiện tại chúng ta cách Ngung Trung và Phá Hiểu gần nhất, nhưng Phá Hiểu nằm ở khu vực bên trong, ta đề nghị đi đến Kê Minh.”
“Kê Minh?”
“Thời kỳ thượng cổ, nó được gọi là Xích Phấn Nhược.” Khổng Văn nói.
Chư Hồng Cộng kích động nói: “Vậy đi thôi, gần là tốt rồi.”
“Việc này…” Khổng Văn lúng túng giải thích, “Ta nói gần chỉ là vì nó gần hơn những chỗ khác thôi. Muốn đi tới đó cũng cần đến mấy tháng, thậm chí là nửa năm, trừ phi có thật nhiều phù văn thông đạo hoặc ngọc phù định vị.”
Lục Châu nghĩ tới đại thánh nhân Trần Phu sử dụng ngọc phù truyền tống. Lúc đó hai người không ngừng truyền tống đi khắp các Thiên Khải Chi Trụ, giờ nghĩ lại mới thấy phung phí của trời.
“Vậy cũng tốt, chúng ta có thể tích lũy được nhiều Mệnh Cách Chi Tâm trên đường đi.” Vu Chính Hải nói.
Lục Châu gật đầu. “Xuất phát.”
Hắn đứng trên lưng Bạch Trạch, dẫn đầu lao xuống vách núi, cấp tốc bay về phía Kê Minh.
Mười ngày trôi qua.
Trong một khu vực đầm lầy, Khổng Văn bay tới bên cạnh Bạch Trạch, chỉ về phía trước nói:
“Đó là đầm lầy Vân Phong, bởi vì phía trước có một ngọn núi trông như tảng mây nên được đặt tên như vậy, trong đó có khả năng có hung thú.”
“Mọi người cẩn thận.”
Tiểu Diên Nhi thò đầu ra nói: “Sư phụ, hay là để đồ nhi đi dọn dẹp?”
“Cửu sư muội, chuyện lặt vặt này không cần muội làm, nhìn xem là được.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói.
Đến bí ẩn chi địa đã lâu, kiếm của hắn muốn mốc meo lên rồi, không được rút kiếm toàn thân đều khó chịu, cơ hội này sao có thể tặng cho người khác.
“Nha.” Tiểu Diên Nhi ỉu xìu nói.
Đám người tiếp tục tiến lên, quả nhiên trước mặt xuất hiện một toà sơn phong.
“Nhị sư đệ, loại sự tình này để ta làm cho.”
“Đại…”
Vù!
Hắn còn chưa nói hết câu, Vu Chính Hải đã đạp trên Bích Ngọc Đao xông ra ngoài.
Vu Chính Hải không nói đạo lý, toàn thân như mũi tên lao đi tìm hung thú. Ngu Thượng Nhung luôn luôn quân tử hữu lễ, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
“Đại sư huynh thông qua hai Mệnh Quan rồi?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nói.
“Đệ cũng không kém.” Ngu Thượng Nhung quay đầu nói.
“Thôi thôi, đệ lưu lại đây được rồi.” Minh Thế Nhân lùi lùi về sau.
Đám người chỉ đứng quan chiến, trong trường hợp này nhiều người chưa chắc thuận lợi hơn một người.
Rốt cuộc Vu Chính Hải cũng tìm thấy hung thú. Toàn thân nó đen nhánh, thân cao đến trăm trượng.
“Là thú vương Hạn Bạt.” Khổng Văn nói, “Thích uống nước, nó đi đến đâu thì nơi đó sẽ không còn nước. Chẳng trách đầm lầy lớn như vậy đều bị nó hút khô.”
Vu Chính Hải hưng phấn ném Bích Ngọc Đao ra. Đao cương nở rộ dài đến ngàn trượng chém vào người Hạn Bạt.
Oanh!
Hạn Bạt vừa mới đứng lên đã bị chém làm hai nửa.
“Ơ… có phải là dùng sức quá nhiều rồi không?” Nhan Chân Lạc nói.
Vu Chính Hải quay đầu giải thích: “Ngươi không hiểu, đao pháp là phải như thế. Nam nhân dùng đao là cương, dương, mãnh, lực, có như vậy mới phát huy được toàn bộ ưu thế của đao.”
“Nhưng lần trước không phải ngài nói đao pháp vừa phải mới là thượng sách…”
“Tóm lại là ngươi có thấy mạnh hay không?” Vu Chính Hải lườm hắn.
“Ách… Mạnh! Cực kỳ mạnh!”
Một chiêu đánh giết thú vương Hạn Bạt, Vu Chính Hải hài lòng gật đầu. Hắn phân thây Hạn Bạt, moi ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh này, lập tức chỉ muốn nôn ra.
Nhan Chân Lạc nghi hoặc hỏi: “Khổng huynh đệ, ta nhớ rõ Hạn Bạt thuộc nhóm thần thi, sao lại thành hung thú rồi?”
Khổng Văn cười đáp: “Trong cổ tịch ghi chép không đúng.”
“Vậy sắp tới chúng ta có khả năng gặp phải thần thi không?” Nhan Chân Lạc lại hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận