Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 516

“Trảm kim liên thật sự có thể khai diệp rồi ngưng tụ lại toà kim liên khác!”
“Thì ra cửu diệp kim liên trông như thế này!”
“Sao Ma Thiên Các lại nhanh đến vậy? Người khác còn chưa kịp trảm cơ mà!”
Bọn họ sao có thể không sợ hãi? Chuyện này tương đương với việc game mới ra còn chưa Open Beta thì hắn đã chơi tới màn cuối luôn rồi! Ai mà chịu được!
Mười giây đồng hồ trôi qua, pháp thân biến mất, nhưng mọi người dường như đều chưa xem đủ.
Sau khi pháp thân tiêu tán, Lục Châu lại nhìn về phía Vân Thiên La.
Vân Thiên La không còn vẻ mỏi mệt trước đó mà trông cực kỳ hưng phấn, tinh thần sáng láng, gương mặt đỏ bừng lên. Trông hắn như vừa trẻ ra mười tuổi, cảm xúc ngập tràn.
Trầm ngâm một lát, Lục Châu cuối cùng cũng lên tiếng, kéo mọi người về với thực tại. “Thấy thế nào?”
Vân Thiên La tỉnh táo lại, vội nói: “Rất đáng.”
Sau đó hắn lại bổ sung thêm. “Nếu được xem một lần nữa thì lão phu có thể chết nhắm mắt rồi.”
Lão già, đừng có được nước làm tới nha! Cho xem một lần là đã tốt lắm rồi, ngươi cho rằng điểm công đức từ trên trời rớt xuống hay sao?
Lục Châu bình thản vuốt râu nói: “Chớ có tham lam.”
Vân Thiên La thở dài một tiếng. “Đa tạ ý tốt của Cơ huynh.”
“Việc nhỏ.”
“Xin hỏi Cơ huynh, phương pháp tấn thăng cửu diệp.”
Hắn là người đã đặt một chân vào trong quan tài. Đánh bạo hỏi về phương pháp đột phá cửu diệp cũng chỉ là vì mưu cầu đường sống cho đám đồ tử đồ tôn.
Những người khác nào dám lên tiếng. Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ im lặng lắng nghe, tim đập rộn lên. Các đệ tử tam tông cũng nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Phương pháp trảm kim liên có thể sử dụng.”
Đám người xôn xao một mảnh. Quả nhiên phương pháp đó hoàn toàn chính xác.
Tu hành giới lưu truyền phương pháp trảm kim liên nhưng số người tử vong quá cao khiến rất nhiều người không dám thử. Nhưng càng thử bọn họ càng phát hiện, số lượng người sống sót càng lúc càng cao.
Tuy vậy, không có kim liên, việc khai diệp trở thành vấn đề lớn. Rốt cuộc có thể khai diệp và ngưng tụ kim liên lần nữa hay không thì chẳng ai biết.
Nay có lời xác nhận của Lục Châu, tu hành giới càng thêm kiên định, bản thân Lục Châu chính là tấm gương để bọn họ noi theo.
Ai nguyện ý tiết lộ phương pháp tấn thăng cửu diệp cho người khác biết? Lòng dạ rộng lớn bậc này người bình thường không thể so sánh được.
“Nam Cung Vệ, Phong Nhất Chỉ.” Vân Thiên La trầm giọng gọi.
“Có đệ tử!” Hai người đồng thanh hô.
“Còn không mau tạ ơn tiền bối?”
Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ lúc này mới tỉnh táo lại.
Nam Cung Vệ không lập tức khom người mà lùi về sau mấy bước, nguyên khí rung động, thanh âm truyền đi khắp thập đại thánh địa: “Đa tạ Cơ lão tiền bối.”
Đám đệ tử đã rời khỏi Thiên Đức thánh địa cách đó không xa nghe được tiếng truyền âm này cũng hiểu được ý tứ Tông chủ.
Toàn bộ đệ tử tam tông trải rộng khắp thập đại thánh địa đều lăng không bay lên, khom người khấu tạ Lục Châu.
“Đa tạ Cơ lão tiền bối!”
Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng khấu tạ như thuỷ triều ầm ầm vang dội, khiến Minh Thế Nhân mũi hếch lên tới tận trời.
[Ting ! được 3.500 người bái lạy, 1.500 người thành kính bái lạy, thu hoạch được 18.500 điểm công đức.].
Hả?
Lục Châu nghe được thông báo của Hệ thống cũng rất kinh ngạc, sau đó rất nhanh tính toán ra. Đệ tử tam tông rất đông, nhưng số lượng người được tự do ra vào thánh địa cũng chỉ có hơn 5.000 người, thành kính bái lạy chiếm tỉ lệ không cao.
Tuy cách này có thể nhanh chóng thu hoạch điểm công đức nhanh hơn đánh giết mục tiêu, nhưng lỡ như làm sai điểm nào đó bị Hệ thống cho âm điểm thì tiêu đời. Giống như lúc Lục Châu mới xuyên không tới bị âm tới 100.000 điểm công đức, nếu không được về 0 thì hắn chẳng có cách nào gỡ gạc nổi.
Vân Thiên La nói: “Cơ huynh tấn thăng cửu diệp rồi, sau này có dự định gì chưa?”
Lục Châu thuận miệng đáp: “Đương nhiên là lên thập diệp.”
Vân Thiên La dường như nhớ ra chuyện gì đó, bèn nói: “Cơ huynh tìm đến lão phu là vì…”
“Đúng vậy, bản toạ tới tìm ngươi có hai việc. Một là muốn tới thăm ngươi một chút, tiễn biệt lần cuối. Mọi sinh mệnh trên thế gian này đều không thoát khỏi cái chết, ít đi một người là thiếu đi một cố nhân.”
Nghe vậy, đám người khe khẽ thở dài. Biểu lộ rất đúng chỗ, thanh âm chân thành nhưng trông rất dối trá.
Vân Thiên La không giống đám đệ tử, giọng hắn trở nên trầm thấp vô lực: “Có lời này của Cơ huynh, cả đời lão phu sống không uổng phí.”
Minh Thế Nhân vốn định làm tư thế nôn oẹ, nhưng thấy thần sắc lão nhân này không ổn, hơi thở mong manh, sinh cơ dần trôi đi… nên đành thôi.
“Cơ huynh không cần nói rõ việc thứ hai, lão phu đã biết. Hầy… cuối cùng Cơ huynh cũng đã tin.” Vân Thiên La nhớ lại chuyện trước kia.
“Bản toạ tin.”
“Ba trăm năm trước, nếu không nhờ nàng ta lưu lại công pháp tu hành thì sao lão phu thành lập được tam tông. Thế nhân còn cho rằng lão phu là thiên tài tu hành… Ha ha, thực ra lão phu chỉ là một thường nhân mà thôi.” Vân Thiên La lắc đầu nói.
Mọi người nghe vậy đều trợn tròn mắt. “Nàng ta” là ai? Tổ sư gia đang nói về chuyện gì? Tam tông tồn tại thì ra có quý nhân giúp đỡ?
Đây cũng là lý do quan trọng nhất khiến Lục Châu đi tới Thiên Đức thánh địa.
Năm đó Vân Thiên La chỉ là một tu hành giả khá có thiên phú, về sau lại đột nhiên tăng mạnh.
Hắn và Cơ Thiên Đạo quen biết đã lâu, tuy đạo khác biệt nhưng không có xung đột về lợi ích. Thế nhân đều thắc mắc vì sao tu vi Vân Thiên La lại tịnh tiến nhanh như vậy, Vân Thiên La nói hắn gặp được quý nhân. Quý nhân nói trên đời này không chỉ có bát diệp, còn có cửu diệp, thập diệp… Chỉ là không ai tin lời hắn, đều xem đó là một trò cười.
Lục Châu gật gù. “Lúc đó quả thật bản toạ cũng cho rằng ngươi ăn nói bừa bãi.”
“Thời gian sẽ là minh chứng cho mọi câu hỏi, mà cửu diệp chính là minh chứng mạnh mẽ nhất.” Vân Thiên La lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Nhớ lại tất cả những việc mình đã làm, Vân Thiên La không hề thấy hối hận, nhất là trước khi lâm chung lại được nhìn thấy cửu diệp, đời này hắn sống không uổng phí.
Trong ký ức Vân Thiên La hiện ra tình cảnh của ba trăm năm trước. Chỉ tiếc cảnh còn người mất.
“Nàng ta tên gọi là gì?” Lục Châu hỏi.
Vân Thiên La lộ vẻ tiếc nuối, lắc đầu nói: “Nhân vật như vậy đều có hành tung phiêu hốt bất định, sao lão phu biết được. Có lẽ… nàng ta đã lên thập diệp từ lâu, mai danh ẩn tích sống một mình nơi thâm sâu cùng cốc.”
“Thập diệp có tồn tại?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận