Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1085

Nhan Chân Lạc nói: “Các hạ đã khai ba Mệnh Cách, các loại Mệnh Cách sau này nên lựa chọn kỹ càng hơn… Để tỏ lòng thành, ta sẽ nói cho các hạ biết một bí mật. Trong vòng bảy ngày tới, tại trận pháp Cự Thạch Trận này sẽ xuất hiện một con Mệnh Cách thú.”
“Ngươi không sợ lão phu đến cướp?”
Điều này cũng có nghĩa là trong kinh đô sắp có một người tấn thăng thập diệp.
Nhan Chân Lạc mỉm cười đáp: “Bởi vì ta tràn ngập hy vọng vào tương lai.”
Hay cho một cái đáp án râu ông nọ cắm cằm bà kia.
“Vậy đến lúc đó rồi tính.” Lục Châu nói.
Nhan Chân Lạc cũng không trông cậy Lục Châu sẽ lập tức tín nhiệm mình. Dưới lý niệm nuôi nhốt cực kỳ khắc nghiệt của Hắc Tháp nghị hội mà đối phương vẫn có thể ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa, Nhan Chân Lạc đương nhiên biết người đối diện không phải kẻ ngu xuẩn.
“Ta còn một việc phải nhắc nhở các hạ.” Nhan Chân Lạc nói.
“Chuyện gì?”
“Các hạ đến từ kim liên giới. Theo ta biết thì kim liên giới vốn yếu hơn hồng liên giới. Nay đột nhiên kim liên giới xuất hiện một vị Thiên Giới Bà Sa, ta tin rằng chẳng mấy chốc hắc liên sẽ áp dụng kế hoạch nuôi nhốt với kim liên giới của các hạ.”
Vấn đề này Lục Châu đã nghĩ tới từ trước, nhưng không ngờ Nhan Chân Lạc lại thẳng thắn nói ra. Nhan Chân Lạc này hẳn cho rằng lão phu là tân nhân không biết gì… Nhưng như vậy cũng tốt, có thể thu hoạch được nhiều tin tức hơn từ miệng Nhan Chân Lạc, đồng thời nghiệm chứng được một số suy đoán ban đầu.
“Ngươi thật sự chỉ muốn tìm Lục Ly?” Lục Châu hỏi.
“Đúng vậy.”
“Hai ngươi đơn thuần là bằng hữu?”
“Là bằng hữu đồng sinh cộng tử, giao tình rất sâu.” Nhan Chân Lạc đáp.
Lục Châu khẽ gật đầu. “Lão phu luôn phân rõ phải trái. Đợi gặp được Mệnh Cách thú rồi nói tiếp chuyện của Lục Ly. Lão phu có thể nói cho ngươi biết, Lục Ly hiện tại rất an toàn.”
Nhan Chân Lạc chắp tay nói: “Xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào?”
“Lão phu họ Lục.”
“”Lục huynh, cáo từ.”
“Chờ đã.” Lục Châu chân thành nói, “Lão phu tin tưởng lời ngươi. Nhưng nếu để lão phu biết ngươi nói dối nửa câu, lão phu nhất định sẽ lấy mạng ngươi. Còn nữa !”
“Đừng lấy Hắc Tháp nghị hội ra uy hiếp lão phu.”
Nói xong, thẻ Một Kích Chí Mạng trong tay Lục Châu biến mất. Lục Châu nhìn Nhan Chân Lạc một cái rồi lắc mình biến mất.
Trong Cự Thạch Trận chỉ còn lại một mình Nhan Chân Lạc đứng suy nghĩ đến xuất thần. Không biết đã qua bao lâu, Nhan Chân Lạc mới thì thào tự nhủ:
“Đây thật sự là cường giả ba Mệnh Cách? Chẳng lẽ… ta suy đoán sai rồi?”
Hắn dường như cảm giác được vị Thiên Giới Bà Sa của kim liên giới này cố ý ẩn tàng tu vi và Mệnh Cách… cố ý tỏ ra nhỏ yếu.
Nhan Chân Lạc nhẹ nhàng lắc đầu rồi nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, sau đó hư ảnh nhoáng lên, biến mất không thấy gì nữa.
Trên một sườn núi phía tây thành.
Một người trẻ tuổi đứng tựa lưng vào tảng đá, há mồm thở dốc.
“Dịch đại nhân chết! Dịch đại nhân thế mà chết rồi! May mà ta chú ý cẩn thận… Làm sao đây, sau này làm sao liên hệ với Hắc Tháp nghị hội đây?”
Đúng lúc này, từ tảng đá gần đó bỗng truyền đến một giọng nói khoan thai tự đắc: “Còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là ngươi tiêu tùng rồi.”
Người trẻ tuổi giật mình kêu lên một tiếng rồi nhảy phắt ra ngoài, xoay người lại nhìn ra sau lưng.
“Ai đó?!! Mau ra đây!”
Từ sau tảng đá có một bóng người chậm rãi bước ra, gương mặt tươi cười đứng khoanh tay: “Ngươi sợ như vậy làm gì?”
“Ngươi là ai? Vì sao lại theo dõi ta?” Người trẻ tuổi cau mày hỏi.
“Đừng khẩn trương như vậy, ta họ Nhật, làm quen một chút nào.” Hắn vươn tay ra, tỏ vẻ muốn bắt tay một cái.
Người trẻ tuổi đang vô cùng hoảng sợ, nào dám bắt tay với một người lạ, lập tức cảnh giác nhìn đối phương: “Đừng đi theo ta!”
“Ha ha, ta có lòng tốt mà ngươi lại không chịu nhận?”
Người trẻ tuổi hoảng hốt lui về sau mấy bước. “Ngươi đến xem náo nhiệt?”
“Thiên Giới Bà Sa đại chiến, ai mà chẳng muốn xem? Nhìn ngươi căng thẳng kìa, chuyện gì cũng có lần đầu mà, ngươi khẩn trương cái rắm.” Nhật tiên sinh vừa nói vừa bước tới. “Ngươi tên gì?”
Người trẻ tuổi thấy đối phương cà lơ phất phơ không giống một cao thủ, trong lòng mới khẽ thả lỏng. “Nói ra sợ doạ chết ngươi. Gia sư là Diệp Chân của Phi Tinh Trai, khuyên ngươi đừng tìm ta gây sự.”
“Diệp Chân không phải đã chết rồi sao?”
Ánh mắt Giang Tiểu Sinh nhìn người trước mặt đầy phức tạp, luôn cảm thấy kẻ này rất kỳ quái. “Ngươi đã sớm phát hiện ra ta?”
“Đúng vậy đó… Ta ở trong cung nhìn thấy ngươi nên rất cao hứng, lập tức theo dõi ngươi đến tận đây!” Nhật tiên sinh hí hửng đáp.
“Ngươi là người trong cung?” Giang Tiểu Sinh cẩn thận hỏi.
“Không phải.” Nhật tiên sinh lắc đầu, “Ta chỉ đến xem náo nhiệt.”
Giang Tiểu Sinh len lén thở phào một hơi. “Vậy thì tốt, đừng đi theo ta nữa. Ta phải đi rồi.”
“Ngươi đi đâu?”
“Không liên quan gì đến ngươi.” Giang Tiểu Sinh bước đi thật nhanh.
“Diệp Chân đã chết rồi, sao ngươi còn dám chạy tới đây?” Nhật tiên sinh truy hỏi, “Báo thù hả?”
Giang Tiểu Sinh dừng bước, vừa quay đầu lại trong tay đã xuất hiện một đạo kiếm cương nhỏ xíu đâm về phía Nhật tiên sinh.
Vù !
Kiếm cương vừa đâm tới đã bị cương khí hộ thể của Nhật tiên sinh ngăn trở, kim sắc cương khí toả quang mang sáng rỡ.
Giang Tiểu Sinh nhíu mày. “Người của kim liên giới?”
“Có ánh mắt…” Nhật tiên sinh cười nói.
“Chẳng trách.” Giang Tiểu Sinh bỗng tung chưởng.
Oanh! Trước mặt hắn bốc lên một làn khói mù mịt. Đến khi sương mù tản đi đã chẳng thấy bóng người đâu.
“Đệt… Nhanh như vậy sao?” Nhật tiên sinh tung người bay về phương xa đuổi theo.
Trong rừng cây khôi phục yên tĩnh.
Một lát sau, Giang Tiểu Sinh phá đất chui lên, phủi đi bụi bặm trên người, khinh bỉ nói: “Người kim liên giới cũng chỉ có thế. Đợi đến khi ta tu luyện đến đại thừa nhất định phải diệt trừ toàn bộ đám dị tộc này!”
Gâu !
Trên sườn núi đột nhiên xuất hiện một con hung thú trông như chó lao vọt tới. Trong mắt nó hiện ra quang hoa nhàn nhạt.
“Hung thú?!”
Giang Tiểu Sinh nâng tay, chưởng ấn va chạm với móng vuốt hung thú. Hung thú hạ xuống đất nhìn chằm chằm vào Giang Tiểu Sinh.
Giang Tiểu Sinh mừng rỡ nói: “Hôm nay đúng là may mắn. Gặp phải một tên ngu xuẩn, lại gặp được một con hung thú có trái tim sinh mệnh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận