Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1575

Tu hành giả trẻ tuổi giật nảy mình nói: “Ngươi… ngươi là ai?”
“Đến Thiên Vũ Viện đi đường nào?”
Thân là người đứng ở vị trí cao, kiểu nói chuyện và thái độ của Tần Nhân Việt rất khó thay đổi. Tu hành giả trẻ tuổi không muốn đắc tội đối phương, bèn chỉ vào mười hai toà sơn phong nói:
“Qua khỏi Vân Sơn mười hai tông, đi về phía bắc sáu trăm dặm.”
“Đây chính là Vân Sơn mười hai tông?” Tần Nhân Việt cũng hơi bất ngờ.
Tu hành giả trẻ tuổi lập tức sinh lòng cảnh giác. Vân Sơn tuy không phải thế lực đỉnh cấp nhưng cũng nổi tiếng trong hồng liên giới, không ngờ người này lại không biết.
“Ta phải đi rồi.”
“Cớ gì mà hốt hoảng như thế?” Tần Nhân Việt hỏi.
“Hiện tượng mất cân bằng rất nghiêm trọng, ta phải đi tuần tra đề phòng hung thú cường đại xâm lược.” Tu hành giả trẻ tuổi nói.
“Ngươi là đệ tử Vân Sơn mười hai tông?”
“Ách…”
Phát hiện mình nói lỡ, người trẻ tuổi không dám nói gì nữa, quay đầu muốn đi.
Người này chỉ có tu vi lục diệp, trước mặt Tần Nhân Việt chẳng khác gì sâu kiến. Tần Nhân Việt loé lên, xuất hiện trước mặt hắn, tóm lấy hắn bay đi.
“Đi thôi.”
Thời gian cấp bách, Tần Nhân Việt không có thời gian giải thích dông dài.
Tu hành giả trẻ tuổi kinh hô một tiếng, chỉ thấy xung quanh lao vùn vụt nhanh đến mức hình ảnh mơ hồ, không thể nhìn rõ ràng thứ gì, đầu váng mắt hoa.
Một khắc đồng hồ sau, Tần Nhân Việt dừng lại, lơ lửng trên không trung giữa mười hai toà sơn phong.
“Đây chính là Vân Sơn?” Tần Nhân Việt nhìn người trẻ tuổi.
“Ta đang hỏi ngươi.”
Người trẻ tuổi bị choáng đến mức muốn nôn mửa.
Trên bầu trời xuất hiện rất đông phi cầm đang không ngừng vây công mười hai toà sơn phong, đám đệ tử Vân Sơn đang không ngừng chém giết chúng.
Tần Nhân Việt nhìn thấy tại toà sơn phong cao nhất có một tu hành giả Thiên Giới Bà Sa hai Mệnh Cách đang bay tới bay lui, bên dưới vân đài là một mảnh cháy đen tựa như vừa xảy ra hoả hoạn.
Thấy đám người vất vả chống cự hung thú, Tần Nhân Việt thở dài một tiếng, trầm giọng nói: “Bản toạ giúp các ngươi một tay.”
Người trẻ tuổi vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, nhìn thấy trước mặt Tần Nhân Việt xuất hiện một thanh sắc Tinh Bàn.
“Lại, lại là thanh liên giới!”
Tần Nhân Việt vung tay, Tinh Bàn bay về phía trước, bao trùm toàn bộ không trung mấy ngàn mét.
Đám đệ tử Vân Sơn ngẩng đầu kinh hãi nhìn một màn này.
Tinh Bàn bắn ra từng đạo lực lượng Mệnh Cách, cương ấn quang trụ quét sạch tất cả phi cầm tẩu thú quanh mười hai toà sơn phong với tốc độ cực nhanh.
Chỉ sau mấy hơi thở, Vân Sơn đã yên tĩnh trở lại.
“Vị cao nhân nào đang giúp đỡ Vân Sơn thế?” Các trưởng lão bay lên không trung.
“Tinh Bàn này thật lớn…” Độ lớn của Tinh Bàn đã vượt ngoài tầm nhận biết của bọn hắn.
“Tông chủ đâu?”
“Tông chủ đã xuống núi giết thú vương rồi!”
“Mau đi mời tông chủ tới đây!”
Tinh Bàn trên không trung cấp tốc thu nhỏ, bay trở vào tay Tần Nhân Việt.
“Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ.” Các trưởng lão dẫn theo đệ tử hành lễ.
Tần Nhân Việt nói: “Không cần đa lễ.”
“Tiền bối, có thể cho chúng ta biết tôn tính đại danh của ngài không?” Một vị trưởng lão hỏi.
Tần Nhân Việt lấy ra một khối ngọc ném cho bọn hắn.
“Nếu gặp nguy hiểm thì bóp nát khối ngọc này. Về phần họ tên…” Hắn suy nghĩ một chút, người Vân Sơn hẳn là không biết tới danh tiếng của hắn, bèn nói: “Ta là bằng hữu của Lục các chủ Ma Thiên Các.”
“Thì ra là bằng hữu của Lục các chủ!” Đám người bừng tỉnh đại ngộ.
Tu hành giả trẻ tuổi đứng bên cạnh lúc này mới vỗ ngực, thở phào một hơi: “Thì ra tiền bối là bằng hữu của Lục các chủ, đúng là hù chết ta mà!”
Tần Nhân Việt thầm hô một tiếng quả nhiên. Thanh danh của Lục các chủ tại hồng liên giới e là mạnh hơn thanh danh của chính hắn ở thanh liên giới nhiều.
Đã vậy thì khoảng thời gian này cứ mượn tạm danh tiếng của Lục các chủ vậy.
“Hôm nay ta có việc quan trọng, ngày khác sẽ trở lại bái phỏng. Sau này còn gặp lại.”
Thấy thần sắc Tần Nhân Việt gấp gáp, các trưởng lão Vân Sơn cũng không tiện ngăn cản, bèn khom người tiễn hắn rời đi.
Thân ảnh Tần Nhân Việt loé lên, đạp vào mây rồi biến mất, để lại đám trưởng lão và đệ tử Vân Sơn ngơ ngác nhìn theo.
Cùng lúc đó, trong đạo trường Bạch Tháp.
“Lục sư tỷ, làm phiền tỷ.” Tư Vô Nhai nói.
“Người nhà đừng nói lời khách sáo. Chuyện của Ma Thiên Các cũng là chuyện của ta.” Diệp Thiên Tâm nói, “Ta đã hạ lệnh cho thành viên Bạch Tháp canh giữ phù văn đại điện, đồng thời chú ý đến biến hoá của phù văn thông đạo.”
Tư Vô Nhai trước đó đã kể lại đại khái sự tình cho Diệp Thiên Tâm nghe.
“Sư phụ đến bí ẩn chi địa đã nửa năm, hiện đang ở thanh liên giới, trong lúc nhất thời không về kịp. Tên Tần Đức này lại là cao thủ mười bảy Mệnh Cách, chúng ta phải cực kỳ cẩn thận.”
Diệp Thiên Tâm khó hiểu hỏi: “Vậy tại sao chỉ có một mình đệ đến? Huống hồ gì từ hồng liên đến bạch liên cũng không nhanh như vậy.”
Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Thanh liên giới có phù văn thông đạo trên đỉnh núi tuyết, cho nên ta để mọi người trốn trong nhà giam dưới lòng đất Thiên Vũ Viện, phong bế khí tức. Tần Đức giằng co với sư phụ và Tần chân nhân, chắc chắn kiêng kỵ thời gian, sẽ lập tức rời khỏi hồng liên.”
Nói đến đây, Tư Vô Nhai nói bổ sung: “Chỉ là làm phiền Bạch Tháp phải phối hợp.”
“Cho nên ngươi bảo mọi người tập hợp ở phù văn đại điện là muốn trực tiếp rời đi?”
Tư Vô Nhai gật đầu: “Hiện tại chúng ta có hai lựa chọn. Thứ nhất, từ Bạch Tháp đi thẳng đến bí ẩn chi địa, có thể tìm Lục Ngô để xin trợ giúp. Thứ hai, trở về Thiên Vũ Viện, hắn nhất định không biết ta còn thiết lập không ít phù văn thông đạo khác trong đó.”
Đây chẳng phải là đang chơi trốn tìm sao?
Phù văn thông đạo trong Thiên Vũ Viện có rất nhiều, sử dụng một cái để trở về, đủ cho Tần Đức tìm kiếm hết nửa ngày.
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến thanh âm chấn động đến chân trời.
“Giao Tần Nại Hà ra đây, ta tha cho các ngươi khỏi chết.”
Diệp Thiên Tâm và Tư Vô Nhai đồng thời đứng lên, nhìn ra ngoài Bạch Tháp.
“Nhanh như vậy… Hắn quả nhiên có phù văn thông đạo đi tới bạch liên.” Tư Vô Nhai nói, “Đi thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận