Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 497

Nói cách khác, trước đây Cơ Thiên Đạo đã là cửu diệp! Bởi vì nguyên nhân tuổi thọ nên hắn bị hạ tu vi xuống bát diệp. Sau này Lục Châu sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển nên nhục thân có thể tiếp nhận trạng thái cửu diệp.
Nếu Cơ Thiên Đạo đã đột phá cửu diệp từ lâu thì thập đại cao thủ sao có thể vây công hắn tới mức trọng thương được? Cho nên thời điểm Cơ Thiên Đạo đạt tới cửu diệp hẳn chính là lúc hắn vừa đánh xong một trận với thập đại cao thủ, tức là thời điểm trước khi Lục Châu xuyên không tới.
Trầm tư một lát, trong lòng Lục Châu lại nảy sinh một nghi vấn lớn là Cơ Thiên Đạo muốn đột phá cửu diệp cần phải có ngàn năm thọ mệnh. Ngàn năm đó ở đâu ra?
Ông…
Trận pháp ba động không ngừng. Âm thanh ngắn ngủi này kéo Lục Châu về từ mớ suy nghĩ hỗn độn.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn trận pháp Kim Đình Sơn. Bình chướng sắp xuất hiện. Hắn tiếp tục quán thâu nguyên khí.
Trong động diện bích, Tư Vô Nhai bị động tĩnh lớn bên ngoài đánh thức.
Hắn vội vã chạy đến cửa động, tông mạnh vào tầng bình chướng bên ngoài.
Dưới chân núi Kim Đình Sơn truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt, thỉnh thoảng lại loé lên kim quang rừng rực, không ngừng nhắc nhở hắn Ma Thiên Các đang gặp nguy cơ!
Lòng Tư Vô Nhai nóng như lửa đốt!
Ầm!
Hắn không nhớ rõ mình đã va chạm vào bình chướng bao nhiêu lần, hắn muốn ra ngoài, tìm Phan Trọng giải khai tu vi cho hắn.
“Sư phụ ơi là sư phụ, người đúng là một lão đầu ngoan cố, hồ đồ ngu xuẩn không thay đổi.”
Ầm!
Tư Vô Nhai lảo đảo đẩy vỡ bình chướng. Đây không phải do hắn mà là vì trận pháp trên Kim Đình Sơn đang kịch liệt ba động, làm liên luỵ đến bình chướng ở động diện bích.
Trận pháp giống như một cỗ máy vừa bị tắt đi mở lại, chỉ giây lát sau bình chướng đã xuất hiện trở lại.
Tư Vô Nhai ngơ ngác quay đầu nhìn bình chướng sau lưng mình. Không kịp suy nghĩ nguyên nhân, hắn liều mạng bò dậy, điên cuồng chạy về phía rừng cây hậu sơn.
“Chỉ có ta… mới cứu được Ma Thiên Các.”
Tư Vô Nhai mải miết chạy, nhưng vừa đến hậu sơn, bầu trời đêm nhàn nhạt ánh trăng đột nhiên trở nên sáng rực rỡ như ban ngày, chẳng khác nào mặt trời hàng lâm!
Toàn bộ Kim Đình Sơn, hậu sơn, động diện bích, Ma Thiên Các, rừng cây và dãy núi non trùng điệp đều bị rọi sáng.
Bình chướng Kim Đình Sơn một lần nữa lại xuất hiện.
Tư Vô Nhai đứng yên tại chỗ, tinh thần rung động. Chuyện gì đã xảy ra? Kim Đình Sơn phát sinh sự tình gì?
Thông thường muốn chữa trị trận pháp Kim Đình Sơn, cần mấy tên cao thủ Nguyên Thần cảnh liên tục quán thâu nguyên khí suốt mấy năm trời không ngừng nghỉ mới có thể hoàn thành. Nếu là cao thủ bát diệp thì cũng cần khoảng nửa năm.
Nay bình chướng Kim Đình Sơn tại sao đột nhiên lại được chữa trị?
Tư Vô Nhai bước ra khỏi rừng cây, ngẩng đầu nhìn lên Ma Thiên Các.
Nơi đó có một toà pháp thân khổng lồ đứng sừng sững, vàng son lộng lẫy, phát ra kim quang chói mắt! Bên dưới pháp thân là một toà kim liên đang chầm chậm xoay tròn, chín phiến lá chậm rãi di động.
Tư Vô Nhai lảo đảo.
Toà kim liên cửu diệp kia mỗi khi xoay một vòng lại như đang tát vào mặt Tư Vô Nhai một cái.
Chỉ có ngươi cứu được Ma Thiên Các?
Sư phụ là lão đầu ngoan cố?
Sức phán đoán và tài trí mà Tư Vô Nhai vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo nay đã bị chín phiến liên diệp đánh nát tan tành, hung hăng giẫm đạp dưới chân.
Tư Vô Nhai có mạng lưới tình báo rất cường đại, hắn hiểu rõ nội tình của thất đại môn phái và nhược điểm của đám chưởng môn kia. Hắn vốn nghĩ là, khi Diệp Tri Hành đưa nhược điểm của những kẻ đó tới Ma Thiên Các, sư phụ có lẽ sẽ thay đổi ý định, để hắn khẩu chiến với đám người thất đại môn phái.
Tư Vô Nhai có đầy đủ lòng tin đấu võ mồm thắng bọn họ, đồng thời dựa vào danh tiếng Vu Chính Hải và Ám Võng để đẩy lùi đám người này. Đến lúc đó sư phụ sẽ phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác.
Nhưng bây giờ… mọi thứ đã thành trò cười.
Tư Vô Nhai đâu chỉ một lần suy đoán sư phụ đã khám phá ra bí mật của cửu diệp. Thậm chí hắn còn thử thuyết phục đại sư huynh Vu Chính Hải, nhưng lần nào cũng bị phủ định…
Chân lý dù sao cũng vẫn là chân lý. Giống như có người nói với ngươi cả trăm lần rằng mặt trời mọc ở hướng nam, ngươi chắc chắn sẽ không hề tin lời hắn… cho đến khi ngươi tận mắt nhìn thấy.
Tư Vô Nhai nhìn toà pháp thân khổng lồ trên cao, trong lòng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Cửu diệp mà còn cần người khác giúp đỡ hay sao? Trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều chỉ là trò cười.
Bình chướng Kim Đình Sơn và pháp thân cửu diệp rực sáng cả bầu trời, Ma Thiên Các phảng phất như đã trở lại thời khắc huy hoàng nhất.
Nhưng Lục Châu không dừng lại mà vẫn tiếp tục quán thâu nguyên khí, bên tai không ngừng truyền tới âm thanh thông báo thu hoạch được điểm công đức nhờ dạy dỗ Tư Vô Nhai.
Lục Châu không có thời gian đi nghiên cứu chuyện này, chỉ âm thầm nghĩ, chẳng lẽ nghiệt đồ lại lôi đề toán ra làm nữa rồi?
Lục Châu tiếp tục quán thâu nguyên khí để ổn định trận pháp, huống hồ gì lực lượng cửu diệp trong người hắn lúc này dùng mãi không hết, không xài thì phí.
Tư Vô Nhai chợt nhớ tới một chuyện, người của thất đại môn phái đâu?
Hắn hít sâu một hơi rồi chạy đến chỗ cao quan sát dưới chân núi. Đúng lúc có ánh sáng rực rỡ rọi vào, Tư Vô Nhai có thể nhìn rõ ràng bên dưới có vô số khe rãnh do kiếm cương tạo thành, có đủ loại hố sâu, đồng thời còn có thi thể đệ tử thất đại môn phái nằm ngổn ngang dưới đất.
Thật hùng vĩ. Tư Vô Nhai mở to mắt, lẩm bẩm. “Đây chính là lực lượng của cửu diệp?”
Cách khe núi một dặm, Minh Thế Nhân kinh ngạc nhìn về phía Phong Thanh Hà. “Đốt đi, xem ra ngươi có không ít hậu chiêu.”
Phong Thanh Hà biến sắc, âm u nói: “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào.”
Minh Thế Nhân ngoắc ngoắc tay. “Ta sợ ghê luôn đó.”
Phong Thanh Hà lập tức bị chọc giận, chỉ hận không thể chém chết tên này thành trăm mảnh.
Thiêu đốt khí hải thời gian có hạn, Phong Thanh Hà không nói nhảm nữa mà nhào về phía Minh Thế Nhân với tốc độ nhanh như thiểm điện.
Phanh phanh phanh!
Chưởng ấn đánh ra liên tục, Minh Thế Nhân thân pháp linh hoạt tránh đi từng đạo chưởng ấn.
“Nhanh nữa lên, nhanh nữa lên… kẻ bị thương động tác quá mức chậm chạp.” Minh Thế Nhân vừa tránh né vừa trào phúng nói.
Phong Thanh Hà cực kỳ khó chịu, chưởng ấn tung ra như bài sơn đảo hải. Liên tục mấy hiệp, Minh Thế Nhân cảm thấy áp lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận