Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 746

Ngao !
Đám thôn dân sống nhờ săn bắt lập tức nhìn về phía tây thôn, hoảng hốt nói:
“Hung thú?!”
“Đại nhân, có hung thú!”
Nam tử mặc hoa phục kỳ quái nói: “Nơi này vắng vẻ, lại gần vực sâu vạn trượng, sao lại xuất hiện hung thú được?”
Lúc này, từ phía tây có một con hung thú đầu sư tử dáng vẻ oai phong lẫm liệt đang bay tới, hai mắt nó sáng rực nhìn chằm chằm đám người. Trong miệng nó ngậm một vỏ kiếm dính đầy bùn đất.
Từ trong rừng cây phía sau lưng nó xuất hiện một đám người lần lượt bay ra. Người đi đầu là Lục Châu tay chắp sau lưng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Những người khác theo sát phía sau, không vội không chậm theo dấu hung thú bay về phía trước.
Con hung thú miệng ngậm vỏ kiếm, mũi rung rung như đang đánh hơi, dò dẫm bay tới. Ráng chiều xuyên qua rừng cây rọi lên đám người.
Hung thú bay tới cửa thôn rồi chậm rãi hạ xuống.
Lục Châu dừng bước, ánh mắt lướt qua đám thôn dân Cổ La Thôn, lướt qua nam tử mặc hoa phục, qua hai con chó săn đang nhe nanh, qua mấy cây gậy trong tay đám thôn dân, cuối cùng nhìn tới thiếu niên Vu Chính Hải đang ôm đầu nằm co quắp dưới đất.
Những người khác trong Ma Thiên Các không biết thiếu niên Vu Chính Hải, nhưng Lục Châu thân là sư phụ sao có thể không nhận ra?
Bộ dạng Vu Chính Hải thời niên thiếu lập tức hiện ra trong đầu Lục Châu, kéo theo mớ ký ức từ ba trăm năm trước…
Lục Châu lại lần nữa nhìn về phía bách tính Cổ La Thôn.
Với tu vi hiện tại của Lục Châu, chỉ cần tuỳ tiện nhấc tay cũng có thể diệt đi cả thôn này để xả giận cho đồ đệ. Nhưng Lục Châu không định làm vậy. Chuyện gì cũng có cách giải quyết tốt hơn.
Thấy sư phụ im lặng không nói, những người khác cũng không dám lên tiếng.
Lục Châu đi đến trước mặt Vu Chính Hải, nhìn vẻ mặt mờ mịt của hắn, Lục Châu ấm giọng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Hơn ba trăm năm trước, Lục Châu cũng từng hỏi như thế. Nay hỏi lại là vì muốn biết Vu Chính Hải có bị mất trí nhớ hay không.
Thiếu niên Vu Chính Hải mờ mịt nhìn quanh rồi đáp: “A… A Hải…”
Lục Châu rũ mắt xuống, vươn bàn tay già nua mà rắn chắc ra.
Đám người xung quanh đều ngơ ngác nhìn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mà người của Ma Thiên Các cũng thế, không hiểu vì sao sư phụ lại tỏ thái độ thân thiết với một thiếu niên lạ mặt như vậy.
Chỉ trừ Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai từng có một đoạn thời gian sớm chiều ở bên đại sư huynh. Khi ánh trời chiều rọi sáng thân ảnh thiếu niên A Hải kia, hai mắt Tư Vô Nhai như bị kim đâm đau buốt.
Nhìn thiếu niên đầy cáu bẩn nằm ở đằng kia, Tư Vô Nhai không hề nhúc nhích. Có sư phụ ở đây là đủ.
Lục Châu vẫn đứng yên, duy trì tư thế vươn tay ra trước mặt A Hải, chỉ chờ hắn chịu nắm lấy tay mình.
Sinh mệnh luân chuyển, hồng trần đổi thay. Trong nhân sinh của mỗi người đã bao lần trải qua luân hồi?
Tam sinh luân hồi, trăm năm khó gặp, vật đổi sao dời, quá khứ có thể vãn hồi được không?
Vu Chính Hải run run giơ tay ra.
Lục Châu thấy hắn mờ mịt ngơ ngác, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, bàn tay già nua vươn tới nắm lấy tay Vu Chính Hải đỡ hắn đứng dậy.
Khi tay chạm tay, trong đầu thiếu niên Vu Chính Hải bỗng dưng hiện ra vài hình ảnh mơ hồ… Những thân ảnh quen thuộc nhưng hết sức mờ mịt xuất hiện, cảm giác thân quen bỗng từ đâu ập tới.
Lão tiên sinh này… rốt cuộc là ai?!
“Chờ đã.” Nam tử mặc hoa phục lên tiếng.
Lục Châu liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Tu hành giả Nhu Lợi?”
“Nơi này là địa phận của Nhu Lợi quốc, người ở đây đương nhiên đều là người Nhu Lợi.” Nam tử mặc hoa phục đáp. “Ta tên Qua Long, ta đã nhìn trúng thiếu niên này, muốn nhận hắn làm đồ đệ.”
“Ngươi muốn nhận hắn làm đồ đệ?”
Qua Long gật đầu. “Hắn có căn cốt không tệ, thiên phú lại tốt, là tu hành giả trời sinh.”
“Ánh mắt của ngươi cũng không tệ.” Lục Châu nói.
Lúc này, A Đông đứng ngoài cửa thôn chợt hô lớn: “Đại nhân, đây đều là người Đại Viêm! Mau diệt trừ bọn hắn!”
Người của Cổ La Thôn đã biết tu vi của Qua Long, nhưng Qua Long không để ý đến bọn họ mà vẫn nhìn về phía đám người Lục Châu: “Thiếu niên này ta muốn đưa đi.”
“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh không đã.”
“Ngươi có ý gì?” Qua Long hỏi.
Qua Long vừa định động thủ, chợt cảm giác được đám tu hành giả sau lưng lão giả đều toả ra khí tức thần bí khó lường. Sâu không lường được!
Thôn dân Cổ La Thôn không biết đám người này có tu vi bậc nào, chỉ háo hức đứng xem náo nhiệt.
Lục Châu không để ý đến đám người xung quanh, bàn tay già nua đẩy ra luồng năng lượng nguyên khí nhàn nhạt tiến vào trong cơ thể Vu Chính Hải, kiểm tra đan điền khí hải của hắn.
Đây là một tu hành giả! Trực giác nói với Vu Chính Hải, hắn được cứu rồi.
Lục Châu nhìn thiếu niên Vu Chính Hải, một tay vuốt râu, một tay chỉ về phía đám thôn dân Cổ La Thôn và nam tử mặc hoa phục: “Ngươi có muốn đánh bại bọn hắn không?”
Vu Chính Hải ngơ ngác gật đầu.
Ngơ ngác là bởi vì hắn không hiểu Lục Châu muốn làm gì. Gật đầu là bởi vì hơn ai hết, Vu Chính Hải muốn đánh bại đám người này, thậm chí từ ‘đánh bại’ có thể đổi thành ‘giết chết’ cũng không quá đáng.
“Muốn.” Thiếu niên Vu Chính Hải trả lời.
“Được.” Lục Châu thản nhiên nói. “Chuyện của mình thì tự mình xử lý. Lão phu truyền cho ngươi thủ đoạn giết người, ngươi có bằng lòng không?”
Thiếu niên Vu Chính Hải gật đầu: “Bằng lòng.”
“Thế gian này có rất nhiều người muốn học tập thủ đoạn của lão phu… Muốn học thì phải bái lão phu làm thầy, ngươi có nguyện ý không?”
Các đệ tử Ma Thiên Các không rõ chân tướng đều kinh hãi nhìn cảnh tượng này. Các chủ làm sao thế? Vì sao lại đột nhiên muốn thu thiếu niên này làm đồ đệ?
Thiếu niên Vu Chính Hải đối mắt với Lục Châu. Một già một trẻ, bốn mắt nhìn nhau.
Ba trăm năm trước, Lục Châu không hề hỏi hắn câu này. Ba trăm năm sau, Lục Châu thay Cơ Thiên Đạo hoàn thành tâm nguyện này cho Vu Chính Hải.
Có lẽ bị cảm giác quen thuộc mông lung này ảnh hưởng, Vu Chính Hải cảm thấy vị lão nhân trước mắt rất đáng tin cậy… Lại thêm trong lòng rất muốn rời khỏi nơi này, lòng Vu Chính Hải hướng về Lục Châu.
Thế nhưng thiếu niên Vu Chính Hải vẫn còn do dự, bởi vì Ngu Thượng Nhung từng nói hắn có một vị sư phụ rất tốt, người đó đang ở Đại Viêm chờ hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận