Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 758

Phan Ly Thiên vốn bảo trì thái độ lạc quan, dù sao thực lực Ma Thiên Các cường đại như thế, che mưa chắn gió đã bao nhiêu năm, thủ đoạn của Các chủ lại kinh người, muốn bảo vệ mạng sống cho một người cũng không mấy khó khăn.
Nhưng sau khi bắt mạch, gương mặt già của Phan Ly Thiên cũng trở nên ngưng trọng hệt như Minh Thế Nhân, hàng chân mày nhíu chặt.
“Sao có thể như vậy?” Phan Ly Thiên bỗng nói lớn. “Mọi người tránh ra!”
Đám người lập tức lui lại. Phan Ly Thiên nâng tay, hồ lô màu vàng kim bay lên toả ra quang mang nhàn nhạt rồi đáp xuống người Vu Chính Hải.
“Đừng kinh hoảng, lão hủ lấy được hồ lô này trong Hắc Mộc Sâm Lâm, bên trong chứa đựng sinh mệnh lực cường đại. Mấy năm gần đây lão hủ vẫn chưa dùng hết sinh cơ bên trong, nay chỉ có thể áp dụng phương pháp này.”
Mọi người nhìn hồ lô vàng, ai cũng không ngờ được Phan Ly Thiên lại chịu bỏ ra đại giới như thế.
Quang mang màu vàng kim dung nhập vào cơ thể Vu Chính Hải. Phan Ly Thiên lại cúi người xuống bắt mạch lần nữa.
Lúc này, trên mặt Phan Ly Thiên đã ướt đẫm mồ hôi. Không ngờ phương pháp truyền sinh cơ từ hồ lô sang người lại hao phí nhiều tinh lực đến thế.
“Lão Phan!” Phan Trọng bước tới đỡ Phan Ly Thiên.
“Lão hủ không sao, chỉ hơi mệt một chút.”
Bắt mạch xong, Phan Ly Thiên nói: “Lão hủ chỉ có thể giúp hắn kéo dài tuổi thọ thêm một khoảng thời gian ngắn… Lão hủ đã cố gắng hết sức.”
Đám người lộ vẻ mặt lo âu và tiếc nuối. Đoan Mộc Sinh càng thêm tự trách, đột nhiên đứng lên. “Ta phải xuống vực tìm sư phụ, mọi người hãy trông chừng đại sư huynh.”
“Tam sư huynh, đừng lỗ mãng. Chuyện này còn chưa đủ phiền hay sao?” Tư Vô Nhai nhíu mày nói.
“Ta… hầy…” Đoan Mộc Sinh thở dài buồn bã.
“Đây không phải lỗi của huynh, đại sư huynh sau khi phục sinh vốn đã không còn đủ thọ mệnh, lần phục sinh này thành công hoàn toàn là nhờ may mắn. Huynh và đại sư huynh luận bàn khiến vấn đề này tới sớm hơn một chút, chúng ta cũng có thể nghĩ cách cứu chữa, đây chưa hẳn đã là chuyện xấu.” Tư Vô Nhai an ủi.
Tuy nói như vậy nhưng Đoan Mộc Sinh lúc này sao có thể nghe lọt tai lời khuyên bảo, hắn ảo não vô cùng, lại không biết phải làm sao.
Lúc này, Hải Loa đột nhiên chỉ tay về phía lạch trời: “Đó là cái gì thế?”
Đám người quay đầu nhìn sang, thấy trên bầu trời có một luồng khí điềm lành tươi sáng đang chậm rãi bay tới.
“Sư phụ?!” Tiểu Diên Nhi tinh mắt nhận ra, hưng phấn kêu lên.
Trên bầu trời, Lục Châu đứng trên lưng Bạch Trạch từ từ hạ xuống.
Đám người hết nhìn Lục Châu lại quay sang nhìn về phía vực sâu vạn trượng, trong mắt ai nấy đều toát ra vẻ kinh ngạc, hiếu kỳ và kinh hỉ.
Tư Vô Nhai ngẩng đầu lên, sau phút giây kinh ngạc ngắn ngủi, hắn lập tức hô: “Cung nghênh sư phụ trở về!”
“Cung nghênh Các chủ trở về!”
Lục Châu vừa hạ xuống đã thấy Vu Chính Hải nằm dưới đất, bèn khẽ thở dài.
Lão phu không được nghỉ ngơi một giây phút nào sao? Thật là chẳng thể khiến lão phu bớt lo.
Tiểu Diên Nhi chạy tới nghênh đón: “Sư phụ, người hãy cứu đại sư huynh đi!”
Lục Châu đi tới ngồi xuống bên cạnh Vu Chính Hải, kiểm tra kỳ kinh bát mạch, sau đó thi triển thần thông Thiên thư trị liệu. Cũng may trong người Lục Châu lúc này còn một nửa lực lượng phi phàm.
Khí tức của Vu Chính Hải rốt cuộc cũng ổn định lại.
Đoan Mộc Sinh đứng bên cạnh quỳ sụp xuống nói: “Là do lỗi của đồ nhi, xin sư phụ hãy phạt nặng.”
Lục Châu không có thời gian trả lời hắn, nhanh chóng cởi túi đồ sau lưng ra.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Hồng Ngư Chi Tâm và Xích Diêu Chi Tâm, trên mặt không khỏi sửng sốt.
“Đây là cái gì?” Tiểu Diên Nhi hiếu kỳ lẩm bẩm.
Hải Loa chỉ tay về phía thi thể hồng ngư như đang cố gắng nhớ ra điều gì: “Hồng ngư… Xích Diêu…”
Lục Châu nhìn Hải Loa một cái, không ngờ nàng lại nhận ra chúng. Từ đó có thể chắc chắn Hải Loa là người ở hồng liên địa giới, đã từng nhìn thấy hồng ngư và Xích Diêu.
“Xích Diêu? Hồng Ngư?” Dù là người có kiến thức uyên bác như hai vị trưởng lão cũng hoàn toàn không biết sinh vật này.
Lục Châu nói: “Vật này là Hồng Ngư Chi Tâm, có thể gia tăng một trăm năm tuổi thọ.”
Trong tu hành giới, thủ đoạn gia tăng thọ mệnh cực kỳ ít ỏi, mà Tăng Thọ Đan là một trong số đó, chỉ là cách này không thể vượt qua đại nạn thọ mệnh.
“Hồng Ngư Chi Tâm có thể vượt qua đại nạn thọ mệnh sao?” Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi.
“Không biết.” Lục Châu đáp.
Theo ghi chép trong điển tịch, tu hành giả ở hồng liên địa giới tu luyện hồng liên vốn không hề bị trói buộc thọ mệnh nên cũng không có thứ gọi là đại nạn ngàn năm.
Minh Thế Nhân đỡ Vu Chính Hải ngồi dậy, Lục Châu đẩy ra một chưởng. Hồng Ngư Chi Tâm bay vào miệng Vu Chính Hải.
Lục Châu bắt đầu vận chuyển nguyên khí, lát sau mới căn dặn: “Về Lương Châu. Nhớ quan sát kỹ từng biến hoá của Vu Chính Hải.”
“Vâng!”
Tại Lương Châu Thành, trong phủ tướng quân.
Sau khi tắm giặt một phen, Lục Châu lệnh cho một mình Tư Vô Nhai đến nghị sự.
Tư Vô Nhai đang rất hiếu kỳ về chuyến đi xuống vực của sư phụ, lập tức bỏ hết mọi việc trong tay chạy ngay đến.
“Sư phụ.” Tư Vô Nhai bước vào phòng.
Lục Châu chỉ tay về phía quyển điển tịch của nữ tử họ Lạc và bức thư của đế sư nằm trên bàn. “Khi nào có thời gian ngươi hãy xem những thứ này.”
“Vâng.” Tư Vô Nhai cất kỹ chúng vào ngực áo rồi nói: “Sư phụ, dưới vực sâu rốt cuộc có những thứ gì?”
Thế là Lục Châu kể lại những điều tai nghe mắt thấy hắn vừa trải qua và những đúc kết của bản thân.
Sau khi nghe xong, tinh thần Tư Vô Nhai bị rung động mạnh, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Đồ nhi dù đoán được trong đó có càn khôn nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới nơi đó là một thế giới khác!” Tư Vô Nhai nói.
“Đó chỉ là phỏng đoán trước mắt... Ngươi có biết trên đỉnh lạch trời vi sư đã gặp ai không?”
“Xin sư phụ nói rõ.”
“Đế sư Đại Viêm Khương Văn Hư.”
“Đế sư?!” Tư Vô Nhai cả kinh.
“Lá thư trong tay ngươi chính là vật hắn lưu lại…” Lục Châu nói.
Tư Vô Nhai bèn mở thư ra xem, hàng chân mày vặn xoắn lại. “Cửu diệp xuất hiện sẽ dẫn tới tai nạn… Nhưng mà sư phụ người đã là cửu diệp từ lâu, nào có thấy tai nạn gì đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận