Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 977

Đừng nói một hoàng đế không có căn cơ như Lý Vân Tranh, ngay cả tiên hoàng lúc còn tại vị cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì với Vương gia.
Đứng ở vị trí cao như vậy, sao hắn có thể không nghe ra ý tứ của hoàng đế.
“Khắp thiên hạ này đều là đất của vua, bệ hạ cần gì phải tự coi nhẹ mình. Bệ hạ, Nhiếp Thanh Vân đứng bên dưới chờ ngài.”
Vương Sĩ Trung phất tay, trong cự liễn có không ít người đi ra, những người này đều là tướng tài đắc lực của Vương gia.
Ngoài ra đứng hai bên cự liễn còn có mấy ngàn tu hành giả, một nửa là đệ tử Thiên Vũ Viện, một nửa là người của triều đình. Chiến trận cực lớn.
Lý Vân Tranh nhìn về phía Nhiếp Thanh Vân: “Bình thân.”
Đám người Nhiếp Thanh Vân đứng thẳng người dậy, ngẩng đầu nhìn lên. Lúc này Cao công công đứng cạnh Lý Vân Tranh cũng lên tiếng: “Bệ hạ, thần mang người xuống dưới.”
Hai tay hắn đỡ lấy cánh tay Nhiếp Thanh Vân, ngự khí chậm rãi hạ xuống. Trong cự liễn đột nhiên có một người thò đầu ra: “Phụ thân! Chơi thật vui!”
“Xu nhi, không được hồ nháo.” Vương Sĩ Trung khẽ quát. Người nữ cải nam trang này chính là nữ nhi của hắn, Vương Xu.
“Biết rồi, chẳng phải chỉ là một môn phái Vân Sơn nho nhỏ thôi sao, phụ thân ra tay là chuyện gì cũng có thể giải quyết.” Vương Xu lầm bầm nói.
“Chuyện lần này không hề tầm thường, lão tặc Dư Trần Thù không tự mình đến lại bảo ta đi, phỏng chừng sẽ có chuyện không hay xảy ra. Lát nữa con nhất định không được gây thêm rắc rối cho ta!” Vương Sĩ Trung nói.
“Phụ thân yên tâm…”
Hí !
Một tiếng ngựa hí vang lên đằng xa. Vương Xu đứng trên cự liễn nhìn sang, thấy trên toà chủ phong xuất hiện một con tuấn mã đang đạp không bay lên. Con tuấn mã trông rất xinh đẹp và đặc thù, bộ lông óng mượt, đôi mắt toả kim quang.
Vương Xu lập tức hô lên: “Phụ thân, đó là ngựa của con! Ngựa của con!”
Vương Sĩ Trung cũng nhìn sang, thấy con tuấn mã có vẻ ngoài kỳ lạ bèn nghi hoặc hỏi: “Ngựa của con?”
Vương Xu nói: “Phụ thân, người không biết, trước đó mấy người Vương Thác đại ca đi chơi ở bờ biển phát hiện con ngựa hoang này, bọn họ phí rất nhiều công sức mới bắt được nó mang về cho con chơi…”
“Vậy vì sao con ngựa này lại xuất hiện ở đây?” Vương Sĩ Trung nhíu mày hỏi.
Vương Xu cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Con chỉ định cưỡi nó ra ngoài hóng gió một chút, ai dè con súc sinh này không chịu thuần phục, cứ thế mà chạy!”
“Con đó!” Vương Sĩ Trung chỉ tay vào trán nàng mắng.
“Phụ thân, đây là một con ngựa tốt khó gặp, người nhất định phải bắt nó lại cho con nha! Phụ thân…” Vương Xu giữ chặt tay Vương Sĩ Trung nũng nịu nói.
“Ta đã chiều hư con rồi! Hôm nay có bệ hạ ở đây, con phải ngoan ngoãn cho ta. Nếu không, cấm túc ba tháng.”
“Con biết rồi.”
Vương Sĩ Trung dẫn theo nữ nhi và các tâm phúc của Vương gia hạ xuống Vân Sơn đài, đứng ở phía sau Lý Vân Tranh. Sau đó có khoảng ba trăm cao thủ cũng tuần tự hạ xuống đứng ở hậu phương.
Lý Vân Tranh nhìn về phía Nhiếp Thanh Vân cung kính đứng trên Vân Sơn đài, thản nhiên hỏi: “Ngươi chính là tông chủ mười hai tông Vân Sơn Nhiếp Thanh Vân?”
“Thảo dân chính là Nhiếp Thanh Vân.”
Cao công công đứng bên cạnh cười nói: “Nhiếp Thanh Vân, chỉ có một mình ngươi tiếp giá thôi sao?”
Nhiếp Thanh Vân nhìn quanh, phát hiện đám người Cửu Trọng Điện không có mặt, mà Hạ Trường Thu và đám người Thiên Liễu Quan đang chậm rãi bay tới.
Đám người Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ bay tới đứng trên Vân Sơn đài, không hành lễ mà ngẩng đầu nhìn về phía ngọn sơn phong nơi Lục Châu cư ngụ.
Cao công công nói: “Diện kiến bệ hạ còn không mau hành lễ?” Ngữ khí của hắn uy nghiêm mang theo vẻ răn dạy.
Nghe vậy, Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ, Vu Vu và Kỷ Phong Hành đồng thời sửng sốt. Lý Vân Tranh nhíu mày nói: “Việc nhỏ thôi, không cần thiết phải tức giận.”
Lý Vân Tranh rất ghét Cao công công luôn bao biện làm thay, đặc biệt là trước những tình huống như thế này, lâu ngày Cao công công trở thành cái gai trong mắt hắn. Nhưng hắn lại rất bất lực, hắn chỉ là một tên hoàng đế bù nhìn mà thôi.
Vương Sĩ Trung đi tới, cao giọng nói: “Lời này của bệ hạ sai rồi, đạo vua tôi vốn phải có lễ, sao có thể bỏ được?”
Lý Vân Tranh liếc nhìn hắn một cái, không nói gì. Nhiếp Thanh Vân thấy vậy bèn nói: “Lục tiền bối sẽ tới ngay, Hạ quán chủ đang đợi Lục tiền bối đến để cùng làm lễ, xin bệ hạ thứ tội.”
Lý Vân Tranh khẽ gật đầu. “Không sao, trẫm không phải người nhỏ mọn như vậy.”
Vương Sĩ Trung liếc mắt nhìn đám người Hạ Trường Thu, trầm giọng nói: “Còn không mau tạ ơn bệ hạ?”
Lý Vân Tranh câm nín.
Nhiếp Thanh Vân cũng hiểu được tình cảnh của hoàng đế, bèn nói sang chuyện khác: “Không biết bệ hạ giá lâm là có việc gì chỉ giáo?”
Vương Sĩ Trung nói: “Trong lòng Nhiếp tông chủ hiểu rõ, cần gì phải cố hỏi?”
Nhiếp Thanh Vân cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Là vì đệ tử Thiên Vũ Viện?”
“Đúng vậy.”
Cao công công híp mắt. “Nhiếp tông chủ, ta nghe nói Mạc Bất Ngôn của Thiên Vũ Viện đến đây bị ngươi đuổi trở về? Vân Sơn muốn làm gì đây? Tạo phản à?”
Nhiếp Thanh Vân đã biết sẽ có ngày hôm nay, bèn vội vàng đáp:
“Mời các vị ngồi xuống, chúng ta cùng nói cho rõ ràng. Tuy rằng ta là tông chủ Vân Sơn nhưng không có quyền quyết định chuyện này.”
“Ngươi không có quyền quyết định?” Cao công công nhíu mày.
Nhiếp Thanh Vân tự giễu trong lòng. Sao hắn lại không muốn có quyền làm chủ, chỉ là có rất nhiều chuyện đã xảy ra, hiện tại hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể kiên trì đi trên con đường này.
Nhiếp Thanh Vân đáp: “Thứ cho ta nói thẳng, ta không phải người trong triều đình, không quan tâm địa vị, không am hiểu lễ nghi quân thần, càng đừng nói tới việc tạo phản. Lục tiền bối đã nói, muốn Vân Sơn thả đệ tử Thiên Vũ Viện thì xin mời Dư Trần Thù tự mình đến đây.”
Cao công công nghe vậy không vui, vừa định quát mắng thì Lý Vân Tranh đột nhiên vung tay lên.
Chát!
Một bạt tai giáng vào mặt Cao công công phát ra âm thanh vang dội khiến toàn trường sững sờ.
Cao công công bị đánh đến mức ngơ ngác, cơn tức giận vừa mới dấy lên đã bị Lý Vân Tranh dội cho một gáo nước lạnh tắt ngấm, sau đó một cơn giận dữ khác xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận