Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 662

Phan Ly Thiên nói: “Có lẽ do vừa rồi Các chủ chưa đột phá xong… Lão hủ cũng từng như vậy, một lần đột phá tạo ra hai lần động tĩnh.”
“Loại tình huống này cực kỳ hiếm thấy, xem ra lần này Các chủ thu hoạch được không ít.”
Lát sau, Đông Các lại yên tĩnh như trước.
Nhưng chỉ ngay sau đó một lát lại xuất hiện động tĩnh y hệt vừa rồi.
“Đây là…” Gương mặt mo của Phan Ly Thiên hoàn toàn ngây ngốc.
“Lão Phan, ngươi cứ bịa nữa đi…” Lãnh La quay đầu lườm hắn một cái.
“Sao có thể như vậy?”
Bốn người nghi hoặc nhìn về phía Đông Các, chẳng thể lý giải nổi.
Đợt ba động sinh cơ kết thúc, chỉ lát sau lại xuất hiện một đợt mới, cứ thế lặp đi lặp lại…
Từ khi bắt đầu xuất hiện động tĩnh cho đến khi năng lượng sinh cơ trải qua lần ba động thứ mười, bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các đã đờ đẫn cả người.
Không biết qua bao lâu, bốn người mới tỉnh táo trở lại. Tả Ngọc Thư đột nhiên mở miệng nói:
“Sinh cơ nhiều như thế, sao chúng ta không nhân cơ hội này mà thu hoạch? Bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc.”
Ba người còn lại đồng loạt nhìn sang Tả Ngọc Thư.
Năng lượng sinh cơ khổng lồ hội tụ vào một chỗ, ít nhiều gì cũng đã bị xói mòn. Nói thẳng ra, Các chủ ăn thịt thì bọn họ muốn xem xem có thể húp miếng canh được không.
“Có đạo lý…”
Nếu để năng lượng sinh cơ không thể hấp thu bị hao mòn bên ngoài thì thật lãng phí, chẳng bằng để người một nhà vớt vát chút canh thừa.
Thế là bốn vị trưởng lão đi tới Đông Các.
Nhìn thấy trên bầu trời đang không ngừng hội tụ sinh cơ, bốn người đưa mắt nhìn nhau rồi đi vào trong sân viện, ngồi xếp bằng hô hấp thổ nạp.
Năng lượng sinh cơ lướt qua người bọn họ rồi tiến vào trong gian phòng Lục Châu.
Thời khắc này Lục Châu không biết mình khiến các vị trưởng lão kinh ngạc đến chừng nào.
Hắn không lo lắng có ai đó đến quấy nhiễu mình tu hành. Sau những chuyện xảy ra lúc trước, mỗi khi Lục Châu bế quan, đệ tử Ma Thiên Các đều sẽ chủ động tránh đi.
Chỉ là lần này năng lượng sinh cơ xuất hiện quá mức nồng nặc. Sinh cơ không mấy ảnh hưởng đến người trẻ tuổi nhưng đối với đám ông lão bà lão như bọn họ thì chính là bảo bối ngàn vàng khó cầu.
Lục Châu sử dụng xong mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển bèn nhìn sang giao diện Hệ thống.
Tuổi thọ còn lại: 25.593 ngày.
Không có gì khác lạ, mỗi tấm Thẻ Nghịch Chuyển đều đổi được 500 ngày thọ mệnh.
Nếu không phải vì muốn thực lực gia tăng nhanh chóng, Lục Châu đã dùng hết điểm công đức để mua Thẻ Nghịch Chuyển rồi.
“Tiếp tục.” Lục Châu lại lấy ra một tấm Thẻ Nghịch Chuyển.
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các đã dần quen, không ngừng hấp thu năng lượng sinh cơ quanh quẩn trên không trung mà không tiến vào phòng.
Tình hình này đúng như câu nói: Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.
Rất nhanh Lục Châu lại sử dụng xong mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển.
Tuổi thọ còn lại đã lên đến 30.593 ngày.
“82 năm.”
Còn thiếu mười tám năm là đủ thời gian trăm năm. Lục Châu không khỏi cảm thán một tiếng.
Đối với người bình thường mà nói thì cả đời có được mấy lần mười tám năm? Cho dù là tu hành giả bát diệp, khi tuổi thọ sắp hết cũng sẽ hiểu được mười tám năm này đáng giá bực nào.
Một trăm năm trôi qua rất vội vàng, chỉ như một cái chớp mắt.
Lục Châu thầm cảm khái rồi tiếp tục sử dụng thêm mười ba tấm Thẻ Nghịch Chuyển.
Tuổi thọ còn lại: 37.093 ngày.
Tính toán một chút, Lục Châu có khoảng 101 năm tuổi thọ, trong lòng hắn thả lỏng không ít.
Ngay sau đó, tác dụng của Thẻ Nghịch Chuyển đã hiện ra rõ rệt.
Trên vai Lục Châu lúc này đã có những sợi tóc màu hoa râm. Khi mới xuyên không đến mái tóc hắn trắng xoá, còn bây giờ đã có hai màu trắng đen xen kẽ. Nếp nhăn trên da tay cũng giảm bớt đi một phần, làn da trông cũng có sức sống hơn.
Lục Châu rất muốn xem bộ dạng mình đã thay đổi thế nào, đáng tiếc Ma Thiên Các không có gương, mà hắn cũng không có máy chụp ảnh.
Thôi vậy.
Lão phu hẳn là một lão đầu vừa anh tuấn vừa tiêu sái.
Lục Châu đứng lên thực hiện một loạt động tác vận động cơ thể, cảm giác không tệ.
Nếu không phải vì bây giờ Lục Châu chỉ còn 16 tấm Thẻ Nghịch Chuyển, lại thêm việc tích trữ thẻ sẽ bị Hệ thống tăng giá thì Lục Châu đã dùng hết điểm công đức để đổi.
“Đột phá tu vi quan trọng hơn.” Lục Châu nâng tay.
Ông!
Một toà pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện, kim liên dưới trướng có hai mảnh liên diệp toả kim quang lóng lánh.
Lục Châu tập trung tinh thần hội tụ năng lượng, rất nhanh quanh pháp thân đã có vô số vòng năng lượng dần dần hội tụ rồi rơi xuống toà kim liên.
Bốn vị trưởng lão ngồi ngoài rìa sân viện không ngừng thổ nạp, lát sau những năng lượng sinh cơ còn thừa kia mới dần dần biến mất.
Bốn người mở mắt.
Tả Ngọc Thư nói: “Không ngờ huynh trưởng có thể thu hoạch nhiều năng lượng sinh cơ như vậy… Xem ra đã đến cực hạn.”
Lãnh La cũng lên tiếng: “Có lẽ Các chủ đang nghiên cứu một số thủ đoạn trị liệu như Minh Kính Đài của Phật môn hay Từ Hàng Phổ Độ. Khi thi triển Từ Hàng Phổ Độ cũng tạo ra năng lượng sinh cơ.”
“Đúng là có khả năng này, thế nhưng thi triển liên tục hơn ba mươi lần thì… có phải là hơi…”
“Biến thái?”
Tả Ngọc Thư nhíu mày: “Dám nói xấu sau lưng huynh trưởng, lão thân sẽ đi cáo trạng ngươi cho mà xem.”
“Đừng mà đừng mà, Tả tiền bối thứ tội, ta chỉ nói đùa một chút thôi!” Hoa Vô Đạo liên tục xua tay.
“Các ngươi cảm thấy thế nào?” Lãnh La hỏi.
“Khá ổn.” Phan Ly Thiên đáp. “Nhưng năng lượng sinh cơ này cực kỳ nồng đậm, rất tốt cho kỳ kinh bát mạch, cũng có thể kéo dài tuổi thọ. Điểm không tốt duy nhất chính là… quá ít, ta hấp thụ chưa đủ!”
“Lão Phan, làm người đừng có quá tham lam.”
Khi bốn người đang nghị luận, trong phòng đột nhiên bắn ra một tia sáng mang theo cương phong mạnh mẽ.
Bốn người giật mình nhìn sang. Cương phong không mạnh nhưng đối với những lão nhân có kinh nghiệm phong phú như bọn họ thì đã quá quen thuộc với tình cảnh này.
“Khai diệp? Các chủ đang khai diệp?” Phan Ly Thiên kinh ngạc nói.
“Các chủ đã là cửu diệp… chẳng lẽ còn khai thập diệp hay sao?” Hoa Vô Đạo trợn trừng mắt.
“Làm sao có thể?” Lãnh La đứng phắt dậy, sắc mặt ngưng trọng nhìn vào gian phòng trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận