Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 655

Vu Chính Hải không nói gì nữa, mang theo đầu của Ma Lộ Bình bay đi.
Ngu Thượng Nhung cũng xoay người đi về một hướng khác, thân ảnh nhanh như thiểm điện.
Cùng lúc đó.
Viện quân thủ thành đông như kiến đang lao về phía đông thành Duyện Châu.
“Ma Lộ Bình đâu?” Trong phi liễn truyền ra giọng nói trầm thấp.
Đúng lúc này, thân ảnh Vu Chính Hải bay lướt qua. Đám hắc kỵ và binh lính đều ngẩng đầu nhìn, sắc mặt ngưng trọng.
Vu Chính Hải đạp trên Bích Ngọc Đao đang phi hành đột nhiên dừng lại. Một cái đầu ngươi rơi xuống.
Bịch!
Đầu người rơi lên phi liễn rồi lăn mấy vòng, tạo thành mấy vệt máu đỏ thẫm rất doạ người. Đám người lên tiếng kinh hô.
“Thống lĩnh!”
“Thống lĩnh!”
Vu Chính Hải chắp tay sau lưng nghiêm nghị nhìn về phía phi liễn, sau đó nhìn sang đám dân chúng đứng gần đó, thản nhiên nói:
“Đây chính là kết cục của kẻ dám bức hiếp dân chúng. Bản Giáo chủ đã nói U Minh Giáo sẽ không động đến một sợi tóc nào của lão bách tính. Chuyện hôm nay bản Giáo chủ nhất định phải đến gặp Hoàng đế để đòi lại công đạo.”
Thanh âm hùng hồn truyền ra ngoài khiến dân chúng vui vẻ, tinh thần phấn chấn. Đối với người dân mà nói, ai ngồi lên ngai vàng không quan trọng, quan trọng là kẻ đó có khiến cuộc sống của bọn họ tốt đẹp hơn không.
Thấy phong thái của Vu Chính Hải như thế, ai mà không dao động?
Dân chúng lập tức bạo động, ai nấy đều nghị luận chỉ trích hoàng thất, chỉ trích Ma Lộ Bình.
Trên phi liễn chợt truyền đến giọng nói trầm thấp: “Ma Lộ Bình làm hại đến bách tính, tội đáng muôn chết, bản thái tử chắc chắn sẽ tru di cửu tộc hắn. Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, bản thái tử sao có thể vì thế mà bỏ qua cho U Minh Giáo?”
Là thái tử? Người này là thái tử điện hạ của Đại Viêm!
Từ trong phi liễn, một người mặc áo gấm, đầu đội mũ gấm, sắc mặt bình tĩnh thong dong bước ra. Hắn nhìn về phía Vu Chính Hải đang lăng không đứng, trong mắt ẩn chứa sát khí.
Hắn chính là thái tử Lưu Chấp!
Lưu Chấp xuất hiện khiến lòng quân phấn chấn.
“Bản thái tử phụng mệnh thảo phạt phản quân!”
Vu Chính Hải không ngờ người đến lại là Lưu Chấp. “Chỉ dựa vào ngươi?”
Cho dù Lưu Chấp có là thiên tài tu hành cũng không thể nào là Nguyên Thần cảnh bát diệp, huống hồ gì Ma Lộ Bình cũng đã chết, Ngụy Trác Ngôn lại đến Lương Châu, Lưu Chấp dựa vào cái gì mà đòi chống lại U Minh Giáo?
Lưu Chấp đạp không bay lên cao ngang hàng với Vu Chính Hải, đám hắc kỵ sau lưng cũng lập tức theo sau.
Lưu Chấp thản nhiên đáp: “Đương nhiên không phải… Mời nhìn.”
Tay phải vung lên, ở phía chân trời đằng xa đột nhiên xuất hiện một đám tu hành giả mặc bạch y bay tới.
Đám tu hành giả này xuất hiện phía sau dãy núi chìm trong sương mù rồi bay về phía đông thành, rõ ràng bọn họ đã biết tình huống trong thành Duyện Châu.
Khi đám tu hành giả mặc bạch y xuất hiện trong tầm mắt, lòng tin của đám quân thủ thành dâng lên cao ngùn ngụt.
Trên cự liễn của U Minh Giáo, Tư Vô Nhai cũng nhìn thấy cảnh này, khẽ nhíu mày. “Rốt cuộc vẫn đến.”
Viện trưởng Thiên Hành Thư Viện Mạnh Nam Phi dẫn theo đám đệ tử bay thẳng một đường tới thành Duyện Châu.
“Viện trưởng, đã sắp đến thành Duyện Châu rồi.”
“Tốt, đến đó tất cả mọi người phải phục tùng mệnh lệnh!”
“Đệ tử tuân mệnh!”
Khi mấy ngàn tên tu hành giả của Thiên Hành Thư Viện bay ngang một đỉnh núi, một tên đệ tử chợt chỉ tay về phía đó.
“Viện trưởng, đó là cái gì?”
Mạnh Nam Phi ban đầu không chú ý, dồn toàn lực phi hành, khi hắn ngoảnh đầu nhìn sang thì mới trông thấy trên ngọn núi kia bỗng dưng xuất hiện một toà pháp thân đang bành trướng.
Pháp thân từ một trượng biến lớn thành mười lăm trượng. Toà kim liên dưới trướng xuất hiện chín mảnh liên diệp đằng không bay lên toả ra hào quang vạn trượng!
Mấy ngàn tên đệ tử dựng đứng tóc gáy, toàn thân giật bắn như bị điện giật. Khí tức cực kỳ đáng sợ đang đổ ập vào mặt bọn hắn.
Thấy cảnh này, Mạnh Nam Phi trợn trừng mắt hô to: “Lui !”
Tiếng hô của Viện trưởng Thiên Hành Thư Viện truyền vào tai mấy ngàn tên đệ tử. Vừa nhìn thấy pháp thân cửu diệp, bọn hắn tựa như phản xạ có điều kiện, đồng loạt lùi ra sau.
Mục đích của Thiên Hành Thư Viện đến đây là gì? Đương nhiên là để chi viện thái tử, chi viện Ma Lộ Bình, đánh bại U Minh Giáo.
Còn chủ nhân của pháp thân cửu diệp trên đỉnh Song Thạch là ai? Không cần nghĩ cũng biết chính là Các chủ Ma Thiên Các, cũng tức là sư phụ của Giáo chủ U Minh Giáo, Cơ Thiên Đạo.
Trước tình hình này, kẻ nào dám can đảm vọng động? Biện pháp sáng suốt nhất chính là rút lui!
Không cần phải nói gì cả, cứ cắm đầu mà chạy! Trùng trùng điệp điệp bay tới, cụp đuôi quắn đít bay về.
Trong thành Duyện Châu, Lưu Chấp ngạo nghễ lăng không đứng giữa không trung. Chỉ cần hai đại thư viện đến rồi mở trận pháp ra thì chính là lúc để bắt ba ba trong rọ. Cái gì mà U Minh Giáo, cái gì mà Vu Chính Hải, tất cả đều bị hốt gọn.
Thế nhưng…
“Điện hạ, Thiên Hành Thư Viện… biến, biến mất rồi!” Một tên thuộc hạ vội vàng chạy tới, khom người nói.
Thái tử Lưu Chấp sững sờ, cau mày hỏi lại: “Biến mất?”
Hắn không tin tưởng, bèn bay lên cao hơn để quan sát Thiên Hành Thư Viện… không sớm không muộn, vừa kịp nhìn thấy một đám tu hành giả mặc bạch y đang đào tẩu còn nhanh hơn thỏ, chỉ trong chốc lát đã biến mất ở chân trời.
Cái gì đấy?! Lưu Chấp ngây ngốc.
Xảy ra chuyện gì? Tạo phản à?
Tầm nhìn trong thành không được tốt lắm, các công trình kiến trúc che đi rất nhiều tầm mắt của mọi người.
Từ chỗ của Vu Chính Hải cũng không thể nhìn rõ tình hình bên ngoài thành, trên mặt hắn cũng đầy vẻ nghi hoặc.
Nhưng trên cự liễn của U Minh Giáo, Tư Vô Nhai lại thấy cảnh này rất rõ ràng. Pháp thân cửu diệp chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc, chỉ tầm mười giây đã biến mất, nhưng… vậy là đủ.
“Sư phụ?”
Tư Vô Nhai không tin rằng lúc này lại có vị cửu diệp thứ hai xuất hiện. Người vừa thi triển pháp thân trên đỉnh Song Thạch không phải sư phụ thì còn ai vào đây?
Tư Vô Nhai lập tức nắm bắt cơ hội, vội vàng nói: “Trọng Dương huynh, nổi trống lên, công kích!”
“Vâng.”
Hoa Trọng Dương nhảy lên điểm cao nhất trên cự liễn, cầm dùi đánh mạnh vào mặt trống. Trống trận lôi minh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận