Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 901

Lục Châu liếc nhìn Vu Chính Hải, khẽ nói: “Đoạn thời gian này ở Cửu Trọng Điện, tu vi của ngươi tiến bộ không ít.”
Vu Chính Hải gật đầu nói: “Khoảng thời gian này, đồ nhi ở Cửu Trọng Điện vô cùng nhàm chán không biết làm gì, chỉ có thể không ngừng tu luyện… Vốn có thể đột phá cửu diệp, nhưng đồ nhi sợ bị bọn hắn phá hỏng nửa chừng nên chỉ tấn thăng bát diệp rưỡi mà thôi.”
Hạ Trường Thu không nói nên lời.
“Ngươi làm vậy là đúng.” Lục Châu nói, “Cửu Trọng Điện tuy đã hợp tác với vi sư nhưng chung quy cũng là vì lợi ích. Khi Tư Không Bắc Thần còn chưa biết rõ thủ đoạn của vi sư, nếu ngươi đột phá cửu diệp trong Cửu Trọng Điện rất có thể sẽ bị người ngắt ngang, nói không chừng còn giết người diệt khẩu, nhổ cỏ tận gốc.”
Đám người gật đầu. “Sư phụ nói đúng lắm.”
“Sau khi trở về hãy tấn thăng cửu diệp. Mang theo kim liên đột phá cửu diệp là việc rất khó, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Lục Châu dặn dò.
“Đồ nhi xin nghe sư phụ.”
Ngu Thượng Nhung không vì vậy mà tủi thân, trái lại còn cảm thấy mình ưu việt hơn. Kẻ yếu mới cần được giúp đỡ, chỉ có hắn dựa vào sức mình tấn thăng cửu diệp.
Hắn đứng một bên, hai tay khoanh lại, mắt nhìn thẳng phía trước. Hắn không có tâm tình thưởng thức cảnh sắc non sông, trong đầu không ngừng nhớ lại chiêu “vạn vật là kiếm, vô kiếm chi đạo” của sư phụ.
Với tao nghệ kiếm đạo của bản thân, cho dù không học được thì ít ra cũng phải xem hiểu, nhưng chiêu thức đó đã khiến Ngu Thượng Nhung hoài nghi bản thân sâu sắc.
Bởi vì hắn không hiểu được.
Vạn vật là kiếm thì có thể lý giải được, dù là Trường Sinh Kiếm, kiếm gỗ hay thậm chí là một nhánh cây, nếu biết cách vận dụng cũng có thể dùng để giết người. Nhị đẳng kiếm chỉ cần nắm giữ nguyên khí đến cực hạn là có thể làm được. Tam đẳng kiếm cần có tầm nhìn, cách cục, khí thế và lòng dạ thật cao để tìm kiếm chân lý trong thiên địa, giúp đỡ thiên hạ xã tắc. Duy chỉ có tứ đẳng kiếm là Ngu Thượng Nhung không hiểu được.
Nguyên khí là lực lượng bản nguyên của con người, tựa như nước biển, khi tu hành giả điều động nguyên khí chẳng khác nào đang bơi lặn trong biển, từ đó mới có thể điều động nước biển.
Việc cách không khống chế nguyên khí sao có thể làm được?
Phi liễn đang lao đi với tốc độ rất nhanh, bên ngoài biến thành gió lớn. Ngu Thượng Nhung kìm lòng không được bèn nhắm mắt lại, muốn thử nghiệm điều động nguyên khí ngoài kia.
Không có động tĩnh. Tựa như đã bị ngăn cách hoàn toàn.
Hắn lại tiếp tục thử nghiệm lần nữa. Ngoại trừ nguyên khí bốn phía, những nơi cách xa một chút chỉ mang lại cảm giác âm u không cách nào khống chế.
Thất bại.
Lục Châu nhìn sang Ngu Thượng Nhung, vừa vuốt râu vừa nói: “Kiếm đạo của ngươi chỉ mới là Chư Thánh Kiếm, chẳng lẽ lại muốn một bước lên trời, bỏ qua Thiên Tử Kiếm?”
Ngu Thượng Nhung tỉnh lại khỏi trạng thái lĩnh ngộ, trên mặt lộ vẻ xấu hổ. Hắn quá si mê kiếm đạo, quên mất mình đang ở trên phi liễn.
Vu Chính Hải nói xen vào: “Nhị sư đệ say mê kiếm đạo, có thể hiểu được.”
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Nếu vi sư không nhìn lầm, ngươi đã là cửu diệp.”
Ngu Thượng Nhung không phủ nhận. Những người khác nghe vậy đều âm thầm kinh ngạc không thôi.
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ nhìn nhau gật đầu. Có lẽ đã bị Lục Châu làm kinh hách quá nhiều nên bây giờ bọn hắn rất bình tĩnh, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Ngu Thượng Nhung có thể chiến thắng Trương Thiếu Khanh.
Vu Chính Hải cũng rất bất ngờ, bèn lên tiếng: “Nếu ta không đến Cửu Trọng Điện thì lúc này cũng đã là cửu diệp.”
Không ai để ý tới hắn.
Lục Châu tiếp tục nói: “Ngươi bị Trường Sinh Kiếm trói buộc, nếu muốn kiếm đạo được đề cao thì cần phải bỏ đi gông xiềng này. Ngươi còn cách cảnh giới vô kiếm chi đạo rất xa, đừng mơ tưởng xa vời, hãy tu luyện Thiên Tử Kiếm cho tốt.”
Ngu Thượng Nhung nhìn Trường Sinh Kiếm trong tay, đây là thứ đã giúp hắn sống đến bây giờ, người Quân Tử Quốc vốn đoản mệnh, phải làm sao mới vượt qua được ải này?
“Thiên Tử Kiếm…” Ngu Thượng Nhung khẽ nói.
Lục Châu vốn định sử dụng Thiểm Diệu Chi Thạch với Trường Sinh Kiếm, nhưng thấy Ngu Thượng Nhung ỷ lại vào nó quá nhiều bèn từ bỏ suy nghĩ này. Có lẽ nên thu hồi Trường Sinh Kiếm để hắn sử dụng kiếm gỗ thì tốt hơn.
“Sư phụ, đến rồi.” Vu Chính Hải chỉ tay về phía Thiên Liễu Sơn.
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ thấy rất nhanh đã về đến Thiên Liễu Quan bèn bội phục không thôi.
“Không ngờ kỹ thuật cầm lái phi liễn của Vu huynh lại lợi hại như thế. Bội phục, bội phục!” Hạ Trường Thu thay đổi xưng hô.
Vu Chính Hải thản nhiên đáp: “Chỉ là điêu trùng tiểu kỹ thôi.”
Phi liễn tiến vào khu vực trận văn, Lục Châu có thể cảm giác được rõ ràng trận văn của Thiên Liễu Quan thua xa Cửu Trọng Điện.
Các đệ tử Thiên Liễu Quan bước ra nghênh đón, Hạ Trường Thu phân phó đệ tử chiêu đãi khách nhân thật tốt, không được có bất kỳ sơ suất nào. Người ta cự tuyệt thịnh tình của Cửu Trọng Điện mà chọn ở lại Thiên Liễu Quan chính là cho Thiên Liễu Quan mặt mũi rất lớn.
Vu Vu và Kỷ Phong Hành ra chào hỏi, thấy Ngu Thượng Nhung hình như có tâm sự nên cũng không ở lại lâu.
Màn đêm buông xuống, Lục Châu xem lại giao diện Hệ thống.
Điểm công đức: 23.440 điểm.
“Giết Trần Bắc Chinh chỉ được có bảy ngàn điểm công đức…”
Lỗ sặc máu!
Chi phí cho hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng và Thẻ Nguỵ Trang lên tới hai mươi lăm ngàn.
Còn may có lực lượng phi phàm của Thiên thư, nếu không khi đối mặt với năm vị thủ toạ sẽ mất rất nhiều công sức.
Lục Châu lại xem giao diện đạo cụ. Quả nhiên Thiên Giới Bà Sa mặc dù được niêm yết giá năm trăm ngàn điểm nhưng lại có màu xám.
“Không cho mua?” Lục Châu nhíu mày.
Thật khiến người ta tức giận mà! Lão phu tuy nghèo thật, nhưng chẳng lẽ nghèo thì không có quyền được mơ ước đồ tốt hay sao?
Lục Châu lại nhớ tới điều Tư Không Bắc Thần nói, là Mệnh Cách.
Có lẽ thứ này đến thập diệp mới có được. Theo trình tự tu hành, vào thập diệp, ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa sẽ chính thức bước vào Huyền Thiên cảnh.
Có hỏi Hạ Trường Thu e là hắn cũng không biết về Mệnh Cách. Ngay cả người có địa vị cao như Tư Không Bắc Thần còn không rõ ràng thì e là cả hồng liên giới cũng không có mấy người biết về nó.
Nghĩ tới đây, Lục Châu khẽ lắc đầu. Con đường tu hành không thể vội vàng, dục tốc bất đạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận