Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1538

Lục Châu đánh ra một chưởng, bạo phát lực lượng thiên tướng.
Hắn không dùng thẻ Một Kích Chí Mạng vì không thể xác định cổ thụ có thể chết ngay lập tức hay không. Trước lúc này, Trấn Thọ Thung vẫn là lựa chọn tốt nhất không thể chối cãi. Nếu thực sự không được, hắn lại dùng thử Một Kích Chí Mạng cũng không muộn.
Lực lượng thiên tướng bạo phát, tốc độ lưu chuyển của Trấn Thọ Thung cấp tốc tăng vọt.
Hai trăm lần.
Năm trăm lần.
Một nghìn lần, hai ngàn lần... năm nghìn lần.
Lục Châu cảm thấy đã tới cực hạn, bèn thu chưởng!
Tốc độ lưu chuyển tăng năm nghìn lần bao trùm phương viên gần trăm mét quanh Trấn Thọ Thung.
Năm nghìn lần là khái niệm gì?
Lục Châu ở bên ngoài một ngày, bên trong Trấn Thọ Khư đã là năm ngàn ngày.
Tốc độ lưu chuyển này dùng để tu luyện cũng không tệ, nhưng nó tiêu hao thọ mệnh quá nhiều, khiến cảnh giới không thể ổn định, trừ phi tu hành giả có đầy đủ thọ mệnh.
Nhìn khu vực Trấn Thọ Khư mới được hình thành, Triệu Dục không khỏi vỗ tay cảm thán: "Không ngờ lão tiên sinh còn có thủ đoạn như thế."
Minh Thế Nhân hỏi: "Một người sống khỏe mạnh không muốn, sao lại mượn thân cây để sinh tồn?"
Triệu Dục đáp: "Ta cũng không biết, việc này phải hỏi chính hắn..."
Đáng tiếc, cổ thụ vẫn bất động tại chỗ, không để ý đến đám người nữa.
"Coi chừng nó di động, trốn thoát đi." Lục Ly nhìn chằm chằm mặt đất.
"Cây có thể di động?"
"Thế lúc trước ngươi có cho rằng cây có thể nói chuyện được sao?" Lục Ly hỏi lại.
Minh Thế Nhân không phản bác được.
Còn có sự tình kỳ quái gì không thể phát sinh nữa chứ?
Theo tình hình trước mắt, hắn không thể di động như nhân loại và hung thú bình thường, nếu không đã sớm bỏ chạy rồi. Tuy nhiên cũng không cách nào xác định được hắn có phương thức khác hay không.
Lục Châu nhìn cổ thụ, nói: "Để xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu."
Lục Châu khoanh chân lơ lửng, hai tay chập lại phía trước đan điền khí hải, thôi động Tử Lưu Ly khôi phục lực lượng thiên tướng.
Hắn không bảo Bạch Trạch phóng thích năng lực mà lưu lại để sử dụng vào lúc mấu chốt.
Vu Chính Hải thấy thế bèn nói: "Tránh xa ra một chút, nơi này cực kỳ tà môn."
Đám người gật đầu bay lùi ra sau.
Mặt Lục Ngô tràn đầy dữ tợn nhìn cây cổ thụ kia, nó rất muốn xông tới... nhưng dường như cũng ý thức được đối phương rất cường đại nên không dám tùy tiện tiến lên, bèn nằm xuống đất, dọn dẹp bã vụn trên người.
Dây leo quấn quanh khiến nó khá đau nhức, cũng may sức khôi phục của nó kinh người nên không mấy để ý.
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Dục hỏi: "Sao ngươi biết hắn là Trấn Nam Hầu?"
"Điển tịch ghi chép." Triệu Dục đáp.
"Trùng hợp vậy sao?" Minh Thế Nhân có chút không tin tưởng.
Triệu Dục liếc Minh Thế Nhân một cái, kiên nhẫn giải thích:
"Đã đến Ngung Trung, đương nhiên phải chuẩn bị vẹn toàn cho tốt. Trước khi đến, ta đã nghiên cứu và đọc tất cả cổ tịch ghi chép về nơi này. Những chuyện đã từng phát sinh ở đây, có hung thú gì, có những trận pháp nào, làm thế nào để đến gần Thiên Khải Chi Trụ… ta đều nghiên cứu qua, đồng thời cũng phải luyện tập đầy đủ."
Mặc dù Lục Châu đang lĩnh hội Thiên Thư nhưng vẫn có thể nghe được những lời Triệu Dục nói, không ngờ Triệu Dục làm việc lại chu toàn đến vậy.
Minh Thế Nhân nói: "Ngươi còn chưa kể chuyện về Trấn Nam Hầu."
Triệu Dục nói: "Việc này phải bắt đầu từ Thiên Ngô."
"Thiên Ngô được xưng là Đại Ngu, được nhân loại xem như tổ tiên mà cung phụng. Thời thượng cổ, bí ẩn chi địa còn chưa có dáng vẻ thế này, các chủng tộc chung sống hoà bình, thiên hạ tường an. Có thể là vì thượng thiên trừng phạt nhân loại nên mới phá hủy bí ẩn chi địa. Thiên Ngô am hiểu về thủy, người đời gọi hắn là Thủy Thần, cho nên Thiên Ngô rất ghét lửa, cứ trông thấy là diệt, không cần biết nguyên nhân.”
"Trấn Nam Hầu am hiểu về hỏa, được xưng là Hỏa Thần, hai thần thủy hỏa không dung. Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô tranh đấu hơn vạn năm, không biết ai thắng ai thua, có truyền ngôn nói rằng Thiên Ngô đã bỏ mình, cũng có truyền ngôn nói Trấn Nam Hầu bại, thi thể phân ly, được hậu nhân xây mộ cung phụng. Ba năm trước, có tu hành giả đại năng đến Ngung Trung, đốt cháy Thiên Khải Chi Trụ, bị Thiên Ngô dùng nước tiêu diệt, trong ngọn lửa phát hiện có cổ thụ bất tử, cổ thụ và Thiên Ngô lại tiếp tục tranh đấu. Cả hai chính là kẻ thù trọn đời trọn kiếp... Hầy."
Minh Thế Nhân nói: "Điều này cũng không chứng minh được hắn là Trấn Nam Hầu."
"Trừ hắn ra, không ai đấu với Thiên Ngô lâu như vậy. Hơn nữa, vừa rồi hắn còn tự xưng là bản hầu, ngươi cũng đã nghe rồi." Triệu Dục nói.
Tiểu Diên Nhi gãi đầu hỏi: "Không ngờ cây cổ thụ này lại có một câu chuyện truyền kỳ như thế... Hắn lợi hại vậy sao?"
"Trấn Nam Hầu dựa vào bí thuật, mượn thân cây sinh tồn, tất nhiên thực lực cũng đã tổn hao đi nhiều. Cây lại không có đan điền khí hải, muốn di động cũng phải tốn sức." Triệu Dục nói.
Nghe vậy, đám người mới ý thức được sự đáng sợ của Trấn Nam Hầu.
Không có đan điền khí hải, đồng nghĩa với việc Trấn Nam Hầu không có nguyên khí, cương ấn, lực lượng mệnh cách... đơn thuần chỉ dựa vào bí thuật giữ lại lực lượng mà đã có thủ đoạn như vậy, có thể hình dung được vào thời kỳ đỉnh phong hắn mạnh đến mức nào.
"Vậy Thiên Ngô thì sao?"
"Thiên Ngô hẳn là đang canh giữ ở phụ cận Thiên Khải Chi Trụ. Gần Thiên Khải Chi Trụ có một cái hồ, Thiên Ngô chắc là đang ở trong hồ đó."
Triệu Dục nói xong lại ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ như sợ Thiên Ngô đột nhiên xuất hiện.
Sau những gì hắn vừa nói, đám người Ma Thiên Các đã mường tượng ra Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu cường đại và đáng sợ thế nào.
Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi: "Ngươi nói bọn hắn đã tồn tại từ thời thượng cổ đúng không? Vậy thời kỳ thượng cổ là lúc nào?"
Triệu Dục nhìn Tiểu Diên Nhi: “Trước khi đại địa tách ra chính là thời kỳ thượng cổ."
"Ồ." Tiểu Diên Nhi cảm thán.
Triệu Dục mắt sắc.
Hắn thấy tiểu Hỏa Phượng đang đứng trên vai Tiểu Diên Nhi, không ngừng vỗ cánh, bèn nổi lòng hứng thú dò xét một phen.
"Xin hỏi cô nương, hung thú này là loài vật gì?" Triệu Dục hỏi.
Không đợi Tiểu Diên Nhi đáp, Minh Thế Nhân đứng bên cạnh đã cười nói: "Ngươi hiểu rõ hung thú như vậy, hẳn phải nhìn ra nó là Hỏa Phượng chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận