Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 501

“Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải trở về rồi?” Lưu Thương đưa ra phỏng đoán, hiện tại chỉ có một loại khả năng này.
Nội thường hầu nuốt một ngụm nước bọt, rốt cuộc cũng nói ra câu nói mà hắn đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần trong đầu. “Cơ lão ma đã tấn thăng cửu diệp!”
Lần này Lưu Thương không bảo hắn lặp lại nữa. Toàn thân Lưu Thương rơi vào trạng thái đờ đẫn như thể ba hồn bảy vía đều mất.
Thư phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, bầu không khí trở nên ngạt thở.
Không biết qua bao lâu, Lưu Thương mới mở miệng nói: “Tình hình trảm kim liên như thế nào rồi?”
“Bẩm bệ, bệ hạ… đã, đã có mười người sống sót. Một người trong số đó bắt, bắt đầu thử nghiệm khai diệp lần nữa.”
“Tốt.” Lưu Thương trở về chỗ ngồi, cố gắng khắc chế tâm tình của mình, bình tĩnh nói: “Tình hình chiến đấu ở Lương Châu thì sao?”
“Người Nhu Lợi và U Minh Giáo đánh nhau đến tối tăm mặt mũi. Vu Chính Hải đã sớm tới Lương Châu, trong khoảng thời gian ngắn sợ là người Nhu Lợi không thể gây ra sóng gió gì.” Nội thường hầu nói những lời này rất thông thuận, không hề lắp bắp.
Nghe hắn nói xong, Lưu Thương cầm bút lên, chấm mực rồi viết trên giấy hai chữ: Nhất Thống. Nét cuối cùng trong chữ “Thống” khẽ hất lên.
Vù!
Chữ “Thống” tựa như có sinh mệnh, hoá thành một tự ấn được kim quang bao bọc đánh về phía tên nội thường hầu quỳ ở cửa thư phòng.
Trong chớp mắt đã đâm xuyên qua đầu hắn.
Lưu Thương không nhìn nội thường hầu, tiếp tục viết xuống hai chữ “Vạn Tộc”. Viết xong bốn từ, hắn mới đặt bút xuống, lạnh nhạt nói: “Khiêng xuống đi.”
“Tuân lệnh!”
Đầu nội thường hầu bị đánh nát, hai mắt trừng rất to, đến chết gã cũng không hiểu nổi tại sao Lưu Thương lại đột nhiên ra tay với mình.
Vu Chính Hải của U Minh Giáo khiến cửu châu đại loạn, cái gì gọi là trong thời gian ngắn không thể gây nên sóng gió? Đây chẳng phải là đang sỉ nhục Lưu Thương hắn sao?
...
Thần Đô là thành thị phồn hoa nhất của Đại Viêm, cũng là nơi tin tức linh thông nhất. Lưu Thương là người đầu tiên biết tin cũng không có gì lạ.
Trên đời này không có bức tường nào chắn được gió, đại chiến ở Kim Đình Sơn càng không thể che giấu cả thiên hạ.
Rất nhanh, tin tức Các chủ Ma Thiên Các đã tấn thăng lên cửu diệp lan truyền khắp Thần Đô, sau đó phát tán ra khắp cửu châu.
Ma Thiên Các trong một đêm lại vang danh thiên hạ!
Trong một dịch trạm ở Thần Đô, vài tên tu hành giả vừa uống rượu vừa đàm luận.
“Từ nay về sau Ma Thiên Các chính là thế lực lớn nhất thiên hạ, ai còn dám không phục?”
“Không hổ là nơi ta sùng bái nhất. Nếu được bái nhập vào Ma Thiên Các thì ta có giảm đi mười năm tuổi thọ cũng rất vui lòng.”
“Thôi đi, với thiên phú rác rưởi của ngươi thì đến đó làm người hầu bưng trà rót nước người ta cũng không cần.”
Đám người cười ha hả.
Các tu hành giả vốn đã ủng hộ Ma Thiên Các thì nay lại càng thêm cuồng nhiệt, còn những tu hành giả phản đối ma đạo, trong vòng một đêm đều trở nên trầm mặc.
Lúc này, một nam tử dáng dấp phong độ cất tiếng hỏi: “Xin hỏi các hạ, thật sự có cửu diệp sao?”
“Huynh đệ, trông ngươi có vẻ là người bên ngoài tới. Tổ sư gia Ma Thiên Các đích thị là cửu diệp không thể nghi ngờ!”
“Trảm kim liên?”
“Hẳn là không… phương pháp trảm kim liên vừa mới xuất hiện trong tu hành giới chưa được bao lâu, số người sống sót vẫn rất ít, lại còn phải mất thời gian khai diệp lần nữa. Thế nên… ta hoài nghi lão nhân gia người nhất định có một phương pháp khác.”
Có người gật đầu phụ hoạ. “Nói đúng lắm, trảm kim liên chẳng qua là một trong những phương pháp để tấn thăng cửu diệp thôi. Ta nghe người ta nói có đại tông môn đang nghiên cứu việc vừa bước chân vào Nguyên Thần cảnh không ngưng tụ kim liên mà trực tiếp khai diệp… Còn có người dùng đan dược để trói buộc kim liên, phương pháp mới xuất hiện ngày càng nhiều.”
Các tu hành giả xung quanh cũng gật gù.
Nam tử phong độ kia mỉm cười: “Đa tạ.” Nói xong hắn đứng lên rời đi.
Tiểu nhị trong dịch trạm vội chạy tới ngăn hắn lại. “Xin chào khách quan, tiền trà nước là hai văn tiền.”
Nam tử sững sờ, cho tay vào túi tìm một lát rồi bất đắc dĩ nói: “Rất xin lỗi, hôm nay không tiện, ngày khác ta sẽ đến trả.”
“A? Khách quan, nhiều người đang nhìn đó, chúng tôi cũng chỉ là kinh doanh nhỏ lẻ…” Tiểu nhị khó xử.
Nam tử lại tìm tìm khắp người nhưng chẳng có vật gì hữu dụng. Lúc này nam tử mới hiểu rõ câu “một phân tiền làm khó anh hùng đại hán” là như thế nào.
Tiểu nhị nhìn bội kiếm trên người hắn, bèn nói: “Hay là ngài để tạm thanh kiếm này ở đây rồi quay về lấy tiền?”
Nghe nhắc tới kiếm, đám tu hành giả xung quanh quay đầu nhìn sang. Những người có chút ánh mắt đều nhận ra đây là một thanh kiếm bất phàm.
Bọn hắn cũng biết ý nghĩa của kiếm đối với kiếm khách. Một kiếm khách chân chính làm sao có thể rời xa kiếm của mình được?
“Tiền của ngài ấy để ta trả.” Một nữ tử ưu nhã đột nhiên xuất hiện trong dịch trạm, ném ra hai văn tiền.
Nam tử nhìn nàng một cái, khẽ nói: “Đa tạ.”
Đường đường là một tu hành giả lại luân lạc tới mức để nữ nhân trả tiền cho, thật là keo kiệt quá đáng. Mọi người ở đây đều cảm thấy xấu hổ thay cho hắn.
Đúng lúc này, nữ tử kia đột nhiên khom người, thành kính nói: “Xin nhị tiên sinh thu ta làm đồ đệ.”
Đám người sững sờ.
Nam tử ôn hoà đáp: “Thật xin lỗi, ta không thu đồ đệ.”
Nữ tử vội vàng đi đến trước mặt hắn, quỳ phịch xuống, hai tay chập lại thành quyền: “Tiểu nữ tử là Tần Nhược Băng, từ nhỏ đã rất ngưỡng mộ Ma Thiên Các. Khẩn cầu nhị tiên sinh thu ta làm đồ đệ!”
Đám người lấy làm kinh hãi.
“Ta nhớ ra rồi, nàng ta là nữ nhi của Kỳ Vương Tần Quân!”
“Là nàng ta? Như vậy vị này là…”
Đúng vậy, hắn chính là nhị đệ tử Ma Thiên Các Ngu Thượng Nhung đang trên đường bay về từ Vu Hàm Sơn. Trùng hợp đi ngang Thần Đô nên dừng lại nghỉ ngơi một lát.
Soạt!
Toàn bộ tu hành giả xung quanh lập tức quỳ rạp xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy.
Tên tiểu nhị dịch trạm càng hoảng loạn.
Hắn cố động não rồi lấy hết can đảm móc ra hai văn tiền vừa rồi, vừa kích động vừa sợ hãi đi đến trước mặt Ngu Thượng Nhung, lắp ba lắp bắp:
“Tiểu, tiểu nhân có, có mắt không thấy thái sơn! Xin… xin…”
“Thứ đó vốn thuộc về ngươi.” Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng mỉm cười.
Tiểu nhị kinh ngạc, không ngờ nhị tiên sinh Ma Thiên Các lại là người bình dị gần gũi như vậy. Các tu hành giả khác lại càng không dám tin.
Ngu Thượng Nhung vẫn mỉm cười khẽ vỗ vai tiểu nhị, sau đó quay sang nói với Tần Nhược Băng:
“Con đường tu hành gian nan hung hiểm, ngươi từ nhỏ đến lớn đều sống trong hoàn cảnh rất tốt, không thích hợp tu hành.”
“Nhị… nhị tiên sinh…”
Vụt!
Trường Sinh Kiếm bay ra khỏi vỏ. Dưới ánh mặt trời, thân kiếm toát ra quang mang đỏ thẫm rất đặc thù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận