Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 331: Loại thần thông Thiên thư thứ ba

Mọi người đã quen nhìn năng lượng màu vàng lấp lánh. Đột nhiên thấy một loại năng lượng mới màu xanh lam, ai cũng ngạc nhiên mở to mắt mà nhìn.
"Hoa trưởng lão... Đây là Lục Hợp Đạo Ấn của ngươi sao?" Phan Ly Thiên hỏi.
"Đúng vậy, không thể nào là giả được."
"Đây là lực lượng của bình chướng?"
Ba vị trưởng lão không thể nào lý giải được.
Đây là lần thứ ba Hoa Vô Đạo nhìn thấy Lục Châu sử dụng loại lực lượng quỷ dị này.
Lần đầu tiên là khi Lục Châu đang bế quan trong mật thất, lần thứ hai là trên Liên Hoa đài Lục Châu dùng một chiêu tiêu diệt đại vu thuật, bây giờ chính là lần thứ ba.
Thông thường thì khi ngưng khí thành cương đều sẽ có màu vàng kim, dù là công pháp của nhà nào cũng đều như thế.
Trận pháp sẽ có màu xanh lam, các loại trận pháp phụ trợ tăng phúc cũng tương tự.
Một số cách thức trị liệu thì có màu xanh lam hoặc xanh lục.
Một vài trận pháp sử dụng thuộc tính ngũ hành thì sẽ biến hoá màu sắc theo ngũ hành.
Ma thiền thì là màu đen.
Thế nên cho dù là loại năng lượng gì cũng đều có một màu sắc riêng nhất định.
Lục Hợp Đạo Ấn thật sự phải có màu vàng kim mới đúng!
Đối với Lục Hợp Đạo Ấn màu xanh lam trước mắt, bọn họ chỉ có thể cho rằng đó là do Lục Châu sử dụng lực lượng của bình thường.
"Đây là…" Hoa Vô Đạo á khẩu không nói nên lời.
Sáu chữ triện tiếp theo "Tử", "Thủy", "Hỏa", "Hữu", "Vô", "Ly" đều đã xuất hiện toàn bộ quanh người Lục Châu.
Cộng thêm ba chữ trước đây, tổng cộng là chín chữ!
Cửu tự Lục Hợp Đạo Ấn đã được thi triển một cách hoàn mỹ!
Ánh mắt Lục Châu quan sát chín chữ triện này, trong não hải lại hiện ra nội dung của thiên thư…
Đây chính là thần thông thứ ba của Thiên Thư Khai Quyển?
Như vậy thì thần thông thứ ba có thể giúp Lục Châu tùy tâm sở dục thi triển ra các loại công pháp mà hắn biết?
Trong lương đình lúc này đã lặng ngắt như tờ.
Lãnh La khom người chắp tay.
Phan Ly Thiên vốn mang bộ dáng lười biếng, lúc này cũng chắp tay tỏ vẻ kính trọng.
Hoa Vô Đạo chân tay luống cuống, trên gương mặt già tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Rốt cuộc hắn cũng chắp tay nói: "Hoa Vô Đạo cam bái hạ phong!"
"Các chủ thần uy cái thế!" Phan Trọng dẫn đầu hô lên.
Lục Châu đã không cần bậc thang để đi xuống. Hắn cảm thấy cực kỳ hài lòng với cảnh tượng trước mắt.
Chín chữ triện không ngừng xoay quanh thân Lục Châu, bát quái trận dưới chân lại sáng lên, lực phòng ngự cực mạnh không thể nghi ngờ.
Trong người Lục Châu vẫn còn lực lượng phi phàm.
"Lên!" Lục Châu phất tay.
Ông!
Chữ “Hợp" thứ mười trong Lục Hợp Đạo Ấn bắn ra khỏi lòng bàn tay, gia nhập vào nhóm chín chữ xung quanh. Mười tự ấn hợp thành một khối, tạo thành một vòng tròn kín kẽ.
Khi mười con chữ hòa làm một thể, Bát Quái Ấn lơ lửng dưới chân Lục Châu đột nhiên nở rộ, phạm vi mở rộng càng ngày càng lớn.
Lấy Lục Châu làm trung tâm, vòng tròn phòng ngự đã bao phủ khắp lương đình, bao phủ gần như một nửa Kim Đình sơn, kể cả Ma Thiên Các cao ngất ẩn vào trong mây…
Chỉ thêm một chữ cuối, lực lượng phòng ngự đã gia tăng lên mấy chục lần!
"Thập tự Lục Hợp Đạo Ấn?" Hoa Vô Đạo nghẹn ngào nói.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn Lục Hợp Đạo Ấn toả ra quang mang màu xanh lam trên không, trong lúc nhất thời chẳng ai nói nên lời.
Chín chữ xuất hiện đã khiến bọn họ tin phục.
Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện chữ thứ mười, bảo bọn họ làm sao không sợ hãi cho được?
"Tán!"
Thập tự Lục Hợp Đạo Ấn chỉ trong giây lát đã tan thành mây khói.
Lục Châu chậm rãi hạ xuống. Chuyến này trang bức thành công!
Trong lòng nghĩ thế nào không quan trọng nhưng ngoài mặt vẫn phải có đủ phong phạm cao thủ.
Vẻ mặt già nua của Lục Châu vẫn thản nhiên như trước, tay khẽ vuốt râu.
Hiệu quả rất không tệ, thực hài lòng.
Nhưng đồng thời Lục Châu cũng âm thầm ra quyết định, sau này vẫn nên ít trang bức trước mặt đám người này thì hơn. Lực lượng phi phàm mà hắn vất vả tích trữ lại hết veo rồi.
Có thời gian đi khoe khoang, chẳng bằng nghiêm túc dạy dỗ đám đồ nhi của mình.
Tuy vậy lần trang bức này cũng có chút thu hoạch. Trải qua cuộc thí nghiệm vừa rồi, Lục Châu đã có thể xác định được thần thông thứ ba của Thiên thư: Túc Trụ Tuỳ Niệm thần thông.
Hai chữ “Tuỳ Niệm” này có ý nghĩa là thần thông này có thể thi triển được các chiêu thức của người khác.
Lục Châu cảm thấy rất kỳ quái, thẻ Một Kích Chí Mạng của Hệ thống cũng có hiệu quả tương tự thế này.
Nếu vậy, chẳng phải Thần thông thứ ba này của Thiên Thư Tam Quyển là một sự kết hợp mang tính vĩnh cửu giữa thẻ Một Kích Chí Mạng và thẻ Miễn Dịch Sát Thương hay sao?
Nhưng nghĩ lại trước đây khi Lục Châu sử dụng các loại thần thông Thiên thư, không lần nào hắn có thể giết đối thủ chỉ trong chớp mắt.
Nói cách khác, uy lực của thần thông Thiên thư mà hắn nắm giữ vẫn chưa đủ mạnh để có thể so sánh với thẻ đạo cụ Một Kích Chí Mạng và Miễn Dịch Sát Thương.
Lục Châu cất bước đi vào trong lương đình.
Đám người rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại, ai nấy đều khom người, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Lục Châu hờ hững nhìn bọn họ rồi hỏi: "Hoa trưởng lão có còn nghi vấn gì không?"
Cõi lòng Hoa Vô Đạo đã tan nát từ lâu!
Lục Hợp Đạo Ấn do mình cực khổ nghiên cứu suốt hai mươi năm lại bị Các chủ nhẹ nhàng bâng quơ thi triển ra toàn bộ.
Sao tâm trạng có thể ổn định cho được? Tuyệt đối không ổn.
"Hoa trưởng lão?" Phan Ly Thiên đứng cách hắn không xa, không ngừng thọc cho hắn mấy trỏ.
Hoa Vô Đạo tỉnh táo lại, lau đi mồ hôi trên mặt rồi nói: "Ta, ta không còn nghi vấn gì."
Hắn rất muốn nói, ta có rất nhiều nghi vấn liên quan tới Lục Hợp Đạo Ấn, nhưng mà hắn không đủ dũng khí để tiếp tục hỏi Lục Châu nữa.
Lãnh La chắp tay nói: "Thập tự Lục Hợp Đạo Ấn e là xưa nay đều chưa từng xuất hiện."
Phan Ly Thiên tán thưởng: "Đâu chỉ là xưa nay chưa từng có, chỉ sợ sau này cũng không có ai làm được… Lục Hợp Đạo Ấn cho dù vẫn giữ nguyên như thế cũng không có người nào thi triển ra được tự ấn thứ mười đâu. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ngươi có đánh chết lão hủ thì lão hủ cũng không tin có người làm được như Các chủ…"
Nói xong lời này, Phan Ly Thiên khẽ khom người với Lục Châu: "Đây thật sự là lần đầu tiên Các chủ thi triển Lục Hợp Đạo Ấn?"
Lục Châu gật đầu. Đây vốn là sự thật, mặc kệ bọn họ có tin hay không.
Lục Hợp Đạo Ấn là thứ mà Hoa Vô Đạo vẫn lấy làm kiêu ngạo, nay hắn bị đả kích đến mức chỉ biết đứng im như tượng gỗ.
"Là lực lượng của bình chướng?" Lãnh La hỏi.
Lục Châu không trả lời ngay. Bởi vì hắn biết muốn thi triển ra được Thập tự Lục Hợp Đạo Ấn cần phải có tu vi thấp nhất là bát diệp.
Hắn cũng không thể nói mình có thần thông Thiên thư, thế là Lục Châu lấp lửng:
"Muốn thi triển được chữ thứ mười của Lục Hợp Đạo Ấn, nhất định phải có lực lượng cường đại để chống đỡ."
Vừa nói xong, Hoa Vô Đạo lập tức quỳ xuống, chắp tay nói:
"Hoa Vô Đạo có tài đức gì mà có dũng khí đưa ra yêu cầu vô lễ như vậy với Các chủ… để Các chủ phải vận dụng tới lực lượng bình chướng. Xin Các chủ nghiêm trị!"
Sự tình phát triển đến nước này, Hoa Vô Đạo hắn là nguyên nhân chính.
Kim Đình Sơn đã không còn tầng bình chướng, Lục Châu vẻn vẹn chỉ vì muốn làm mẫu cho hắn xem lại phải dùng hết sạch lực lượng bình chướng. Sau này làm sao ứng phó với cường địch?
Thế nên Hoa Vô Đạo mới lập tức thỉnh tội.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau…
Lục Châu nhìn Hoa Vô Đạo, thấy độ trung thành của hắn đã tăng lên không ít bèn thoải mái nói: “Đứng lên đi.”
"Đa tạ Các chủ."
“Lực lượng bình chướng chẳng qua cũng chỉ là ngoại lực. Thứ thật sự quyết định thắng bại nào có phải là tầng bình chướng?" Lục Châu dời ánh mắt đi nhìn sang Phan Ly Thiên. "Phan Ly Thiên..."
Phan Ly Thiên chắp tay.
Lục Châu nói: "Lần đầu tiên đến Kim Đình Sơn, ngươi làm sao phá được bình chướng?"
Phan Ly Thiên sang sảng cười một tiếng, hồ lô rượu trong tay xoay tròn. "Chuyện này rất đơn giản… Lão hủ có biết chút kiến thức về trận pháp, bình chướng Kim Đình Sơn tuy mạnh nhưng quanh năm suốt tháng đều bị tiêu hao, đến nay đã trở nên cực kỳ yếu ớt. Lão hủ nhìn ra được, trận pháp của bình chướng đã trải qua mấy lần bổ sung và chữa trị nguyên khí, trận văn đã bị hư hỏng khá nhiều. vả lại… hồ lô rượu của lão hủ cũng không phải là phàm vật!”
Nói xong Phan Ly Thiên tung hồ lô rượu lên, để nó xoay tròn trên không trung, toả ra quang mang màu vàng nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận