Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 315: Người trong quan tài

Ánh mắt mọi người đều nhìn Tiểu Diên Nhi.
Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu nói: “Đúng đó, ta cũng tò mò chuyện này…”
Hoa Vô Đạo ho khan mấy tiếng rồi đáp: “Trên con đường tu hành, càng về sau tâm cảnh càng quan trọng… Dù sao Cung Nguyên Đô cũng là thiên tài tu hành, tâm tính ông ta vượt xa các tu hành giả khác, nếu không đã không thể áp chế nhiều cao thủ khác như vậy.”
“Sau đó thì sao?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Về sau… Các chủ thu đồ đệ, bước lên tu vi đỉnh phong đánh đâu thắng đó. Cung Nguyên Đô từ bỏ việc tìm đến khiêu chiến, thứ duy nhất ông ta thắng được Các chủ chính là tuổi trẻ hơn người. Lúc đó tu hành giới cho rằng Cung Nguyên Đô cũng sẽ giống những người khác, chờ đợi Các chủ già đi… Đáng tiếc, từ dạo đó Cung Nguyên Đô hoàn toàn biến mất không còn tung tích.”
Nói đến đây, đám người cảm khái không thôi.
Đoan Mộc Sinh nghi hoặc nói: “Lời của Hoa trưởng lão khiến ta có chút ấn tượng. Khi ta nhập môn đã từng nghe đại sư huynh nhắc tới người này… Nhưng mà với tính tình của sư phụ lúc đó, Cung Nguyên Đô không thể nào nhiều lần đến khiêu chiến mà còn bình an vô sự được.”
“Ta cũng đâu có biết… ta chỉ nghe người ta kể lại thôi.” Hoa Vô Đạo lắc đầu.
Hoa Nguyệt Hành cũng cất tiếng hỏi:
“Cung Nguyên Đô là cao thủ kiếm đạo, việc ông ta xuất hiện trong Kiếm Khư để cảm ngộ kiếm đạo thì có thể hiểu được. Nhưng tại sao lại phải trốn trong quan tài?”
Hoa Vô Đạo lại tiếp tục lắc đầu.
“Giống như các tu hành giả đỉnh phong khác, hẳn là ông ta muốn tìm kiếm phương pháp trường sinh… Thế gian này rộng lớn, có biết bao nhiêu người tham lam mong có thể phá vỡ được chân lý và pháp tắc trong tu hành giới… Đời người một ngàn năm, trong đó tu hành giả tìm kiếm biện pháp trường sinh nhiều vô số kể… Nhưng cuối cùng cũng đều phải thất bại.”
“Đại nạn tu hành thật sự không thể phá vỡ sao?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Đương nhiên…”
Hoa Vô Đạo hít sâu một hơi. “Chân lý này đã được vô số người nghiệm chứng… Người có thọ mệnh dài nhất từ trước đến nay là một tu hành giả có tuổi thọ một ngàn một trăm năm mươi tuổi.”
“Đây có được xem là đột phá đại nạn ngàn năm không?”
“Không. Ngàn năm đại nạn là một loại cách nói thôi. Tu hành giả đề thăng tu vi có thể gia tăng thọ mệnh. Đến khoảng chín trăm tuổi tu vi sẽ từ từ hạ xuống, không còn cách nào đột phá thọ mệnh nữa. Cũng như đối với người bình thường thì trường thọ chính là trăm năm… Nhìn khắp cả thiên hạ Đại Viêm, người bình thường có thể sống đến trăm tuổi là vô cùng hiếm thấy.” Hoa Vô Đạo nói.
Nói xong những lời này, mọi người đều khẽ khàng gật đầu.
Đoan Mộc Sinh chắp tay với Hoa Vô Đạo: “Thụ giáo… Nghe một lời của Hoa trưởng lão ta đã tăng thêm không ít kiến thức.”
Những việc này sư phụ chưa từng dạy bọn họ.
Từ khi vào sơn môn, ngoại trừ tu hành thì chỉ có bị ăn đòn. Tiểu Diên Nhi cũng thế.
Trong lòng Hoa Vô Đạo thầm thở dài, hiểu rõ nỗi khổ của Đoan Mộc Sinh.
Trên thực tế, trong phe chính đạo cũng có rất nhiều môn phái dạy dỗ đệ tử như Ma Thiên Các, chỉ là không cách nào dạy ra được đệ tử xuất chúng như Ma Thiên Các mà thôi.
“Cung Nguyên Đô nói một tháng sau ông ta sẽ đến Ma Thiên Các, nhưng chưa gì bây giờ đã đến rồi… Thiên tài cái gì chứ, ta thấy người này là tiểu nhân thì có.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Kẻ giết Ngũ Thử hẳn không phải là ông ta đâu.” Hoa Vô Đạo lắc đầu. “Cung Nguyên Đô là người tự cao tự đại, là đại nhân vật có ngạo khí ăn sâu vào cốt tuỷ. Loại chuyện hèn mọn như theo chân mọi người lên núi, còn giết bọn chuột nhắt giúp Ma Thiên Các… ông ta tuyệt đối không làm được đâu. Huống hồ gì Cung Nguyên Đô cũng chẳng phải người tốt.”
“Ồ.”
Tiểu Diên Nhi nói nhỏ. “Ta chỉ thuận miệng nói thế thôi.”
Hoa Vô Đạo váng cả đầu.
Tiểu tổ tông, ngài thuận miệng nói một câu đã khiến ta phải giải thích cả nửa ngày nha!
Đoan Mộc Sinh khẽ nhíu mày nói:
“Cung Nguyên Đô lợi hại như vậy, một tháng sau khi ông ta đến Ma Thiên Các…”
“Đừng lo lắng.” Hoa Vô Đạo trấn an. “Trước đó ta đã quan sát trạng thái của Các chủ. Các chủ lão nhân gia người tuy vẫn cố ý áp chế khí tức ở cảnh giới Thần Đình cảnh nhưng ở giữa mi tâm vẫn để lộ ra nhuệ khí. Nếu Cung Nguyên Đô đến vẫn phải nắm chắc phần thua.”
“Nhuệ khí?”
“Một cách xem tướng mạo thôi. Dù sao Vân Tông cũng xuất xứ từ Đạo môn, trước kia khi ta học đạo cũng có biết chút ít về thuật xem tướng.” Hoa Vô Đạo mặt dày nói, trong lòng lại thầm khấn, đừng ai hỏi nữa nha.
“Ồ? Hoa trưởng lão, ông mau xem cho ta… sau này ta sẽ như thế nào?” Tiểu Diên Nhi lập tức hứng thú nhảy đến trước mặt Hoa Vô Đạo hỏi.
Hoa Vô Đạo câm nín.
Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới.
Trong lòng Hoa Vô Đạo hết sức tắc nghẹn, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh quan sát mặt mũi Tiểu Diên Nhi, sau đó mặt không đỏ tim không đập nói ra:
“Về sau thành tựu của ngươi sẽ vượt qua cả Cung Nguyên Đô, trở thành thiên tài tu hành đệ nhất từ cổ chí kim… Loại thiên tài như Cung Nguyên Đô ở trước mặt ngươi cũng chỉ có thể xem là phế vật.”
Sao Hoa Vô Đạo lại không biết thiên phú tu hành của Tiểu Diên Nhi cho được.
Loại cấp bậc như Tiểu Diên Nhi thì hai chữ “thiên phú” đã không đủ để hình dung.
Khoảng thời gian này ở Ma Thiên Các, Hoa Vô Đạo đã cố ý quan sát mỗi tên đồ đệ. Đã không xem thì thôi, một khi xem tới lại thấy vô cùng kinh ngạc.
Đám đệ tử Ma Thiên Các không quá khắc khổ tu luyện như người ta, nhưng tiến bộ lại thần tốc hơn bất kỳ tu hành giả nào.
Như Đoan Mộc Sinh là Hoa Vô Đạo hiểu rõ nhất. Lòng hiếu thắng của Đoan Mộc Sinh rất mạnh, vì muốn phá Lục Hợp Đạo Ấn mà ngày nào hắn cũng chạy sang tìm Hoa Vô Đạo đòi luận bàn…
Tiểu Diên Nhi được khen, trong lòng hí hửng, bèn cười hì hì nói: “Ta lợi hại dữ vậy sao?”
“Đương nhiên.”
“Chờ sau này ta thành cao thủ sẽ thử đấu với Lục Hợp Đạo Ấn của ông.” Tiểu Diên Nhi nói, “Giúp ông nâng cao lực phòng ngự.”
Hoa Vô Đạo lại câm nín.
Đoan Mộc Sinh không quan tâm chuyện này mà tiếp tục hỏi: “Có phải Cung Nguyên Đô có tu vi bát diệp?”
Hoa Vô Đạo trả lời bằng giọng không mấy chắc chắn. “Hẳn là vậy.”
“Xem ra trận quyết chiến này không thể tránh khỏi rồi.” Đoan Mộc Sinh thở dài nói.
Hoa Vô Đạo cũng gật đầu. “Bình chướng Ma Thiên Các ngày càng yếu, không thích hợp để luận bàn. Ta thấy ở phía bắc Kim Đình Sơn có một khu đất hoang diện tích trăm dặm rất thích hợp cho việc chiến đấu.”
Hoa Nguyệt Hành đồng tình nói:
“Đúng là một nơi rất tốt, trận quyết chiến diễn ra ở phía bắc Kim Đình Sơn thì chúng ta có thể dễ dàng quan sát. Nếu được tận mắt chứng kiến loại quyết chiến giữa cường giả như thế… đời này ta đã thoả nguyện.”
Rất nhiều người muốn được quan sát cường giả chiến đấu nhưng lại khổ sở vì không có cơ hội.
Nhiều tu hành giả ngộ tính cao đã có được tâm đắc khi quan sát cuộc chiến giữa các cường giả, từ đó đột phá tu vi.
Đối với bọn họ mà nói thì đây là một loại cơ hội trời ban.
“Không đúng… sao tự nhiên chúng ta lại nói tới chuyện này?” Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu.
Nói một hồi lại thành ra tìm nơi quyết chiến cho sư phụ lão nhân gia người… Tư duy nhảy vọt kiểu này thật là khó đỡ.
Hoa Vô Đạo xấu hổ cười nói: “Quay về chuyện của Ngũ Thử…”
“Đúng đúng đúng… chuyện Ngũ Thử.”
“Bất kể là ai giết Ngũ Thử thì đều đang giúp đỡ Ma Thiên Các! Giết thì tốt, chúng ta không cần phải xoắn xuýt xem ai là người ra tay làm gì.” Hoa Vô Đạo nói.
“Hoa trưởng lão nói có lý lắm.” Đoan Mộc Sinh lại gật gù.
Vừa nói đến đây, từ xa chợt truyền đến thanh âm của Chu Kỷ Phong.
“Hoa trưởng lão, Ngũ Thử chết rồi, vậy còn Bảo Thiền Y đâu?”
Hoa Vô Đạo câm nín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận