Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2058: Bắt nhầm người

Sở Liên cũng nói theo: “Đại đa số đồ vật ở Thái Huyền Sơn đều nằm trong tay Thánh Điện.”
Lục Châu gật đầu đi xuống bậc thang.
Đi tới trước mặt hai người, Lục Châu nhấc tay đặt lên bả vai bọn hắn, toàn thân hai người lập tức run rẩy.
Lục Châu thản nhiên nói: “Các ngươi không chỉ hiểu biết về bản tọa, còn rất hiểu Thánh Điện nhỉ?”
Chu chưởng giáo chột dạ nói: “Chúng ta chỉ nghe tin đồn, không đáng nhắc tới.”
Lục Châu lại vỗ bả vai bọn hắn. Bàn tay không có chút lực nào nhưng lại khiến hai vị chưởng giáo cảm thấy trầm trọng vô cùng, tâm thần lay động.
Lục Châu nói: “Bản tọa còn có việc phải đi trước, nhớ kỹ lời bản tọa dặn.”
Chu chưởng giáo và Sở Liên quỳ rất ngay ngắn đúng mực. “Ma Thần đại nhân, nếu ngài muốn thì toàn bộ Vô Thần Luận Giáo Hội đều nguyện ý đi theo ngài, xin ngài đừng rời đi!”
Lục Châu liếc mắt nhìn bọn hắn không nói, mũi chân khẽ điểm bay ra khỏi đại điện.
Bay đi thật xa, thanh âm uy nghiêm từ chân trời truyền về: “Đại Kỳ tạm thời vẫn để lại trong phế tích.”
Thanh âm quanh quẩn trên không trung, đám người lập tức quỳ xuống đất hô to: “Cung tiễn Ma Thần đại nhân!”
Bọn hắn không dám chắc chắn Lục Châu đã rời đi, vẫn quỳ thêm một lúc lâu. Lát sau đám người ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, xác định không còn một bóng người mới dám thở phào một hơi.
Không ít người ngồi liệt xuống đất, lát sau mới bình phục tâm tình.
Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo đưa mắt nhìn nhau, thở dài một tiếng. Các đệ tử hạch tâm lần lượt hội tụ trước cửa đại điện.
Chu chưởng giáo xoa mặt nói: “Ta có phải đang nằm mơ không?”
“Không phải mơ… Hắn thật sự đã trở về.”
“Sao có thể chứ? Không phải đã nói người chết rồi không sống lại được sao?”
“Chưa chắc.” Sở Liên gian nan đứng dậy nói, “Còn nhớ lời của giáo chủ không? Giáo chủ từng nói Ma Thần đại nhân nghiên cứu phương pháp trường sinh, chỉ cần nắm được cách trường sinh thì có thể tìm được bí mật để phục sinh. Ma Thần lưu lại quá nhiều bảo vật, Vô Thần Luận Giáo Hội thậm chí còn từng tìm thấy manh mối liên quan đến Ma Thần ở hắc liên.”
Chu chưởng giáo nói: “Hầy, chỉ tiếc lúc đó không có ai tin tưởng chúng ta.”
“Cho nên, Ma Thần đại nhân vẫn luôn thử nghiệm phục sinh, chỉ là mỗi lần trở về hắn đều thất bại.”
“Nói như vậy trận chiến giữa Ma Thần đại nhân và Đồ Duy Đại Đế ở Đôn Tang là có thật?”
“Bây giờ ngẫm lại mới thấy hẳn là thật. Nếu không thì ai có thể giết nổi Đồ Duy Đại Đế?” Sở Liên kinh sợ nói, “Có lẽ Thái Hư sắp xảy ra gió tanh mưa máu rồi.”
“Chỉ tội cho Đỗ chưởng giáo.” Chu chưởng giáo thở dài nói.
Sở Liên hừ lạnh một tiếng: “Còn may bây giờ không phải là thời đại Ma Thần đại nhân làm chúa tể ở Thái Huyền Sơn, nếu không toàn bộ giáo hội của chúng ta đều bị hắn liên lụy phải chôn cùng. Hắn chết là đúng rồi!”
Chu chưởng giáo nghe vậy cũng gật gù, chỉ tay về phía bốn tên đệ tử huyết vu:
“Từ nay về sau Vô Thần Luận Giáo Hội không được nhắc tới tên Đỗ Thuần nữa. Phân giáo của hắn phải giải tán, gia nhập vào ba phân giáo còn lại.”
“Vâng!”
Sau đó một đoạn thời gian, Vô Thần Luận Giáo Hội không dám rời khỏi phế tích.
Ba ngày sau.
Sở Liên và Chu chưởng giáo đang trò chuyện trong đại điện thì một tên đệ tử cấp tốc chạy vào bẩm báo: “Khởi bẩm hai vị chưởng giáo, Yến chưởng giáo trở về rồi!”
Hai người mừng rỡ đứng dậy. Hắn rốt cuộc cũng trở về!
Sở chưởng giáo nói: “Bây giờ báo ngay cho Ma Thần đại nhân?”
Chu chưởng giáo lắc đầu: “Không vội, chờ nói cho Yến chưởng giáo biết sự tình rồi hẵng báo cáo.”
“Ừm.”
Vừa dứt lời, Yến Quy Trần mặc áo choàng xám uy phong lẫm liệt đi vào đại điện, khí phách vô cùng.
“Hai vị huynh trưởng, đã lâu không gặp, ta rất nhớ hai người nha.” Yến Quy Trần vừa bước vào đã cười ha hả nói.
Sở chưởng giáo cười đáp: “Yến huynh đệ, ta thấy ngươi mặt mũi hồng hào, hình như có thu hoạch không nhỏ nhỉ?”
“Đó là đương nhiên.”
Yến Quy Trần đi tới ngồi xuống trước mặt hai người, bưng ly trà lên uống ừng ực rồi vui vẻ nói: “Các ngươi đoán xem lần này ta thu hoạch được bảo bối gì?”
Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo đưa mắt nhìn nhau, khẽ lắc đầu.
Sở Liên dè dặt đoán: “Không phải là chí bảo của Ma Thần đại nhân đó chứ?”
Yến Quy Trần cười ha hả: “Cũng gần như thế.”
Sở Liên và Chu chưởng giáo tái xám mặt mày, sợ hãi lui về sau mấy bước. Hai người nhìn trừng trừng Yến Quy Trần, chỉ hận không thể lập tức đoạn tuyệt quan hệ với hắn.
Yến Quy Trần nghi hoặc nhìn hai người: “Ta nói hôm nay hai vị huynh trưởng cứ là lạ thế nào?”
“Việc này…”
“Kệ đi, ta cho các ngươi xem bảo vật này.” Yến Quy Trần vỗ tay một cái.
Hai tu hành giả từ bên ngoài đi vào mang theo một cáng cứu thương. Trên cáng có một người mập mạp bị trói chặt, miệng bị bịt kín đang kêu ô ô không ngừng.
Sở Liên cau mày nói: “Không phải ngươi nói thu hoạch được chí bảo của Ma Thần đại nhân à? Sao lại là một người?”
“Đúng vậy.” Yến Quy Trần giải thích, “Các ngươi còn nhớ mười tự phù trong Ma Thần họa quyển không? Năm trăm năm trước ta lĩnh hội tự phù cuối cùng, dạo gần đây ta lĩnh hội được tự phù thứ tám và thứ chín.”
Hai người cả kinh.
Yến Quy Trần tiếp tục nói: “Vị trí của tự phù thứ chín cũng đã xuất hiện. Bây giờ ta mới hiểu được, năm đó Ma Thần sợ mười bộ kinh điển bị người ta lấy đi nên giao chúng cho mười người khác nhau. Người nắm giữ tự phù thứ chín có cường giả thủ hộ, khó có thể tiếp cận được, nhưng người nắm giữ tự phù thứ tám này lại trùng hợp bị ta bắt gặp.”
Vừa nói hắn vừa chỉ vào tù binh nằm trên cáng cứu thương.
“Hắn?” Chu chưởng giáo và Sở Liên kinh ngạc nói.
“Hai vị huynh trưởng đừng gấp, hắn đã bị ta bắt lại rồi.” Yến Quy Trần vung tay, phong ấn trên miệng tù binh được giải khai.
“Các ngươi… các ngươi là ai? Vì sao lại bắt cóc ta? Ta nói cho các ngươi biết ta là người của Thánh Điện, lai lịch rất lớn, mau thả ta ra!”
Yến Quy Trần nghiêng người nhìn hắn: “Ngươi tên là gì?”
“Ta tên gì thì liên quan gì đến ngươi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận