Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1077

Trên thân thích khách toát ra khí tức nguy hiểm. Hắn gằn giọng nói: “Tránh ra.” Kiếm cương vặn vẹo muốn tránh thoát khỏi hai ngón tay lão giả nhưng vô ích.
Lục Châu nhìn hắn, hờ hững nói: “Chỉ là cửu diệp cũng dám làm càn?”
Hai ngón tay nhẹ nhàng chuyển động. Rắc! Kiếm cương phủ đầy hắc sắc phù văn bị Lục Châu bẻ gãy.
Cũng chính lúc đó, Lục Châu xuất chưởng, lần này hắn không dùng tới Thái Huyền chi lực mà tung ra một thủ ấn của Phật môn đánh thẳng vào ngực thích khách.
Phốc!!
Thích khách cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị chấn vỡ, xương cốt rệu rạo, hắn vô lực ngã quỵ xuống đất. Một tia kiếm cương nhỏ bắn tới chém rách mặt nạ trên mặt hắn.
“Trương Ung?” Vương Vận vừa nhìn đã nhận ra.
“Khá lắm, thật khiến người ta được mở rộng tầm mắt. Trương gia quả nhiên da mặt dày hơn tường thành!” Trong đám bách tính, một nam tử trẻ tuổi tay ôm kiếm hô lên.
“Thật là Trương Ung sao? Trương Ung muốn ám sát hoàng đế?!”
Đến mức này rồi, nếu bách tính còn không hiểu rõ thì chính là quá ngu xuẩn.
Lý Vân Tranh nhớ lời Tư Vô Nhai, làm vua thì không thể do dự thiếu quyết đoán, lập tức trầm giọng quát: “Truyền ý chỉ của trẫm, bắt cả nhà Trương gia lại, một người cũng không để sót!”
“Thần tuân chỉ.”
Lư quốc công đi xuống chỉ tay vào đám ngự lâm quân nói: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi?”
Đám ngự lâm quân vẫn đứng yên bất động. Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Tư Vô Nhai.
Lỗ tai Lục Châu khẽ động, Thái Huyền chi lực quanh quẩn bên vành tai.
Cách Tuyên Chính điện mấy dặm về phía đông, ngay lối vào Thiên Cực cung, một người ngồi trên ghế dài vừa ăn hoa quả vừa khoan thai tự đắc nói:
“Không ngờ tiểu hoàng đế này cũng có chút tài năng. Thôi, ván cờ hôm nay xem như ta thua, ngày khác lại chơi tiếp.”
“Hạ đại nhân, còn ngự lâm quân bên đó thì sao?”
“Lưu lại một phần cho tiểu hoàng đế sai sử. Ngự lâm quân vẫn là người của chúng ta, nay hoàng đế có Thiên Giới Bà Sa làm chỗ dựa, không thích hợp lấy cứng đối cứng. Chỉ là ta không ngờ bọn hắn lại không đại khai sát giới. Chúng ta đi.”
Ông !
Khi hắn vừa đứng lên dợm bước rời đi bỗng nhìn thấy trong không trung phía Tuyên Chính điện xuất hiện một toà pháp thân kim liên Thiên Giới Bà Sa đứng sừng sững giữa trời, Tinh Bàn cực lớn xoay tròn sau lưng pháp thân khiến mọi người không thể thở nổi.
Trước đại diện, mấy ngàn bách tính, ngự lâm quân, bá quan văn võ và người Trương gia đều há hốc mồm nhìn toà pháp thân khổng lồ.
“Đây là… Thiên Giới Bà Sa?!”
“Dư Trần Thù thật sự đã chết trong tay Thiên Giới Bà Sa?!”
Lục Châu tung người nhảy vào không trung.
Đám người bên dưới càng thêm ngơ ngơ ngác ngác. Đã thắng ván cờ này rồi, vì sao còn phải gọi ra pháp thân? Không khí trên quảng trường trầm trọng đến khó thở.
Tư Vô Nhai thấy vậy bèn cao giọng nói: “Đừng lo lắng, nếu muốn đại khai sát giới thì ngài đã sớm giết sạch rồi, không chờ đến bây giờ.”
Đúng vậy nha! Muốn giết ngươi thì đã sớm giết, người ta lại còn phân rõ phải trái với ngươi, đây chính là khí độ!
“Có thích khách, lão phu đi một chút rồi trở lại!” Thanh âm Lục Châu vang lên.
Trong lòng mọi người lúc này mới bình tâm trở lại, quả nhiên không có đại khai sát giới nha! Lão bách tính không phải người tu hành, không quản đối phương là kim sắc hay hồng sắc, ai nấy đều kính phục quỳ mọp dưới đất.
[Ting ! thu hoạch được 3.680 người thành kính lễ bái, ban thưởng 3.680 điểm công đức.].
Lý Vân Tranh nói: “Xin mọi người yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ không giơ đao về phía người dân vô tội.”
Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang lên, một giây sau Thiên Giới Bà Sa đã xuất hiện trước cổng Thái Cực cung. Lục Châu lăng không quan sát người đang đứng ngây ngốc há mồm nhìn mình, hờ hững nói:
“Hạ Hầu Sinh.”
“Ngươi… ngươi, ngươi làm sao biết được… ta, ta, ta ở chỗ này?”
Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, Hạ Hầu Sinh vẫn luôn trốn trong Thái Cực cung.
“Còn không mau thúc thủ chịu trói?”
Hạ Hầu Sinh trợn trừng mắt, vô cùng kinh hãi nhìn toà pháp thân bễ nghễ kia. Một chút xíu hoài nghi lúc trước bây giờ biến mất không còn sót lại chút gì. Dù hắn là thống lĩnh của hơn trăm ngàn ngự lâm quân thì giờ phút này cũng chỉ có một ý niệm duy nhất là Trốn!
Vù! Tốc độ Hạ Hầu Sinh nhanh đến không thể tưởng tượng, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh.
Hai tên tử sĩ đứng cạnh hắn lập tức như cung tiễn phóng về phía Lục Châu, gọi ra hai toà pháp thân cao mười trượng, đồng thời tự bạo!
Lục Châu không thèm ngó đến hai người, bàn tay tuỳ ý đánh xuống, Tuyệt Thánh Khí Trí bay ra bao trùm lấy năng lượng bạo tạc từ hai vị bát diệp, không để xảy ra chút bạo động nào.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.].
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.].
Lục Châu điều khiển pháp thân bay đuổi theo Hạ Hầu Sinh. Tốc độ của Hạ Hầu Sinh nhanh đến mức khiến Lục Châu phải kinh ngạc. Nhìn theo bóng ảnh như quỷ mị của hắn, Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra.
Quang mang từ trên trời rọi vào kính rồi chiếu tới. Lục Châu nhìn thấy trên thân Hạ Hầu Sinh có một vật thể màu đen, tựa như một cái bóng đang không ngừng bay về phía trước.
Khôi nô? Chẳng lẽ là khôi nô am hiểu thuật chạy trốn?
Nếu nói khôi nô của Dư Trần Thù am hiểu phòng ngự, đao thương bất nhập, thì khôi nô của Hạ Hầu Sinh lại như gió như ảnh.
Trong lòng Hạ Hầu Sinh rung động mạnh, thấy khôi nô của mình bị soi ra bản thể, hắn sợ hãi đến run giọng: “Nhanh, nhanh nữa lên…”
Chạy về phía trước sẽ rời khỏi khu vực hoàng thành. Lục Châu khẽ lắc đầu rồi đứng lại, không tiếp tục truy kích.
Tay trái nâng lên, Vị Danh xuất hiện và hoá thành một cây cung. Lúc trước khi Lục Châu là thập diệp, Vị Danh đã là hồng cấp. Nay hắn có pháp thân Thiên Giới Bà Sa, uy lực của Vị Danh lại càng tăng lên vô hạn.
Lục Châu kéo căng dây cung, một đạo tiễn cương to hơn cả thân người xuất hiện, kim quang lóng lánh. Vù!
Tiễn cương phá không bắn ra, mang theo Thái Huyền chi lực màu xanh thẳm xé gió bay về phía Hạ Hầu Sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận