Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 967

Lục Châu gật đầu, trong lòng bình ổn lại. Xem ra trận chiến lần trước hồng liên giới đại bại nên bây giờ Mạc Bất Ngôn mới đến xin chuộc người.
Tư Vô Nhai lại nói: “Sư phụ, người chờ một lát, đồ nhi thông qua phù trận này truyền lại tin tức cho người.”
Mạnh Trường Đông nghe vậy, nghi hoặc hỏi: “Ngươi biết cách truyền tin?”
“Chuyện này có gì là khó, viết tin tức vào phù chỉ, sau đó đặt vào phù trận rồi thiêu đốt.” Tư Vô Nhai đáp.
“Đây là bí mật chỉ có Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai được biết, không ngờ ngươi cũng phát hiện ra. Thật không thể tin nổi.” Mạnh Trường Đông kinh ngạc nói.
“Xin hỏi các hạ là…?” Tư Vô Nhai hỏi.
Lục Châu nghiêm túc nói: “Không được vô lễ, đây là Mạnh Trường Đông, vị hộ pháp đầu tiên của Ma Thiên Các vừa tấn thăng cửu diệp.”
Đám người Ma Thiên Các nghe vậy đều đồng loạt khom người hành lễ: “Tham kiến Mạnh hộ pháp.”
Nhìn mọi người thủ lễ, trong lòng Mạnh Trường Đông không khỏi cảm động.
Tuy rằng hắn từng làm trưởng lão ở Phi Tinh Trai nhưng sống uỷ khuất vô cùng, ngay cả đệ tử Diệp Chân cũng có thể vênh mặt hất hàm sai khiến hắn. Nay vào Ma Thiên Các, hắn có địa vị và được tôn trọng, sao có thể không cảm khái.
Mạnh Trường Đông hít sâu một hơi, chắp tay nói: “Xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Lục Châu nghĩ ngợi, có rất nhiều chuyện không tiện nói ra ở đây bèn dặn dò: “Mạnh hộ pháp, lát nữa ta sẽ ghi lại những thông tin cần trao đổi, ngươi thay ta trao đổi tin tức với Tư Vô Nhai.”
“Vâng.” Mạnh Trường Đông đáp.
Tư Vô Nhai và đám người lập tức khom người nói: “Cẩn tuân sư mệnh.”
Màn hình trên trận pháp từ từ biến mất. Lục Châu không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Tư Không Bắc Thần thở dài một tiếng, lời nói đầy thấm thía: “Nhiếp Thanh Vân, ngươi làm Tông chủ thật uỷ khuất làm sao, nhìn Lục huynh xem, đây mới là phong phạm và uy vọng của một Các chủ nên có.”
Nhiếp Thanh Vân khinh thường liếc nhìn hắn. “Ngươi cũng vậy thôi.”
Lúc này, Vu Chính Hải chợt quay sang nói với Nhiếp Thanh Vân: “Nhiếp tông chủ, luận bàn không?”
“Cầu còn không được.”
Hai người đi đến Vân Sơn đài.
Lục Châu không rảnh rỗi được như bọn họ, vừa trở về phòng đã ghi lại những thông tin cần dặn dò Tư Vô Nhai lên mấy tấm phù chỉ. Mạnh Trường Đông mang đi gửi cho Tư Vô Nhai, sau đó lại mang tin tức về dâng lên.
Lục Châu không lo lắng Mạnh Trường Đông sẽ tiết lộ tin tức ra ngoài, dùng người thì sẽ không nghi ngờ người, nếu nghi ngờ thì đã không dùng. Xem xong tin tức, Lục Châu hài lòng gật đầu.
Nam Cung Vệ đã tấn thăng cửu diệp; Diệp Thiên Tâm là cửu diệp nắm giữ Nghiệp Hoả, còn được cự thú Thừa Hoàng phụ tá; Minh Thế Nhân cửu diệp; Tả Ngọc Thư cửu diệp; Đoan Mộc Sinh rất cần cù cố gắng nhưng chỉ mới bát diệp; Lãnh La và Phan Ly Thiên hiện đang khai cửu diệp; Thần Đô có hai vị cửu diệp; Chiêu Nguyệt bận rộn quản lý quốc sự nên tu vi không tịnh tiến bao nhiêu; Chư Hồng Cộng đã là lục diệp; Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đạt tới tứ diệp; Hoa Nguyệt Hành tấn thăng bát diệp.
Thực lực tổng hợp của Ma Thiên Các đã đạt tới tình trạng không thể tưởng tượng. Chỉ có một điều làm Lục Châu nghi hoặc, vì sao Tư Vô Nhai không thông báo về tu vi của bản thân mình?
“Sợ vi sư quở trách ngươi sao?” Lục Châu vừa vuốt râu vừa lẩm bẩm.
Xem xong tin tức, Lục Châu đốt cháy mảnh giấy truyền tin. Bây giờ hắn đã có thể yên tâm đối phó hồng liên giới.
“Thiên Vũ Viện, triều đình, Lạc Tuyên…”
“Và còn, Mệnh Cách rốt cuộc là thứ gì?”
Rất nhiều bí ẩn cần được giải đáp.
Lục Châu bế quan tu hành trong phòng hai ngày, đến ngày thứ ba, Tiểu Diên Nhi đứng ngoài sân viện, khom người nói:
“Sư phụ, đại sư huynh lại đánh nhau với Nhiếp Thanh Vân rồi!”
Lục Châu mở mắt, cảm giác tu vi mình đã tiến vào hậu kỳ, chỉ cần tu luyện thêm một đoạn thời gian sẽ bước vào cảnh giới cửu diệp đại viên mãn, khi đó có thể thử nghiệm khai thập diệp rồi.
“Đã biết.” Lục Châu đứng dậy rời khỏi phòng, cùng Tiểu Diên Nhi đi đến Vân Sơn đài.
Không gian trên Vân Sơn đài cực lớn, tầm nhìn thoáng đạt, Vu Chính Hải và Nhiếp Thanh Vân đang đánh nhau kịch liệt, đao cương giao thoa đầy trời, một đỏ một vàng.
Thấy Lục Châu đến, Tư Không Bắc Thần xuất hiện trước mặt hắn, mỉm cười chắp tay nói: “Lục huynh, cao đồ của huynh quả thật không đơn giản.”
“Sao lại nói vậy?”
“Bọn họ đã đánh nhau ba ngày, đại chiến mười hiệp, Vu Chính Hải biểu hiện rất tốt. Tuy rằng Nhiếp Thanh Vân đã áp chế tu vi nhưng chung quy vẫn là thập diệp… Vu Chính Hải tuy thua mười trận nhưng bại trong quang vinh.”
Lục Châu nhíu mày. “Thua cả mười trận? Thật là mất hết mặt mũi lão phu.”
Tư Không Bắc Thần lộ vẻ xấu hổ. “Cửu diệp chiến thập diệp, yêu cầu của Lục huynh có phải là hơi hà khắc rồi không?”
“Lão phu vẫn luôn như vậy. Huống hồ gì Nhiếp Thanh Vân cũng không dùng tu vi thập diệp để luận bàn với Vu Chính Hải.”
“Nghiêm sư xuất cao đồ. Thụ giáo.” Tư Không Bắc Thần xoay người nhìn lên bầu trời. Một chiêu Quân Lâm Thiên Hạ đổ xuống như thác làm kinh diễm toàn trường.
“Vu huynh đệ, dừng ở đây đi.” Đao pháp Nhiếp Thanh Vân ngắn gọn, dùng chiêu thức đơn giản nhất để giải quyết đao cương.
Vu Chính Hải nắm chặt Bích Ngọc Đao, nghiêm túc nói: “Nhiếp tông chủ cẩn thận.”
Nói xong, Quân Lâm Thiên Hạ đột nhiên một phân thành ba, tính công kích lập tức tăng lên gấp ba lần, ba đạo đao cương khổng lồ bổ về phía Nhiếp Thanh Vân, cho dù hắn là cao thủ thập diệp cũng phải tổn hao nguyên khí thi triển toàn lực mới có thể ngăn cản một chiêu này.
Các đệ tử Vân Sơn xuýt xoa nhìn cảnh tượng này, trong mắt tràn đầy hâm mộ. Cửu diệp chiến thập diệp gần như là bất khả thi, vậy mà Vu Chính Hải vẫn có thể bức thập diệp phải chống đỡ chật vật như vậy.
“Đại Huyền Thiên Chưởng.”
Chưởng ấn bắn ra bao trùm đại địa, Nhiếp Thanh Vân cũng ném đao tung ra một chưởng. Kim chưởng va chạm hồng chưởng, cương khí bắn ra tứ phía, mấy tên đệ tử Vân Sơn đứng gần đó đều bị chấn bay.
Tay phải Vu Chính Hải đối chưởng, tay trái đột nhiên nắm lấy Bích Ngọc Đao, lập tức chém ra một chiêu Quân Lâm Thiên Hạ một phân thành ba!
Nhiếp Thanh Vân cau mày, sau mười hiệp chiến đấu với Vu Chính Hải, hắn nhận ra Vu Chính Hải đang không ngừng tiến bộ, tiến bộ nhanh đến mức khiến hắn cảm thấy áp lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận