Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 788

Không bao lâu sau, Tư Vô Nhai và Chu Kỷ Phong đã đến sân viện của Vu Chính Hải, nhưng lại phát hiện nơi đó trống không.
Hai người lại đi tới phòng của lão bát.
Vừa tiến vào phòng, hai người đã thấy Chư Hồng Cộng và Minh Thế Nhân đang đi tới đi lui trong phòng vẻ gấp gáp.
Tư Vô Nhai hỏi: “Tứ sư huynh, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Minh Thế Nhân liếc Chư Hồng Cộng một cái rồi nói: “Cũng do cái tên vô dụng này không ngăn cản, để đại sư huynh ăn hết cả con Hồng Ngư rồi.”
“Hồng Ngư?” Tư Vô Nhai nhíu mày.
Minh Thế Nhân bất đắc dĩ nhún vai:
“Trước đó sư phụ cho đại sư huynh ăn Hồng Ngư Chi Tâm rồi giao Hồng Ngư và Xích Diêu cho ta bảo quản. Sức ăn của đại sư huynh đột nhiên bạo tăng, cái gì cũng lấy ra ăn, huynh ấy ăn sạch đồ trong bếp, ăn luôn cả Hồng Ngư. Chẳng biết bây giờ huynh ấy có bị làm sao không nữa.”
“Ta đi xem thế nào.”
Tư Vô Nhai đi tới bên giường, nhìn Vu Chính Hải đang nằm ngáy khò khò, bụng thì no căng đến phình lên.
Hắn cẩn thận kiểm tra khắp người Vu Chính Hải rồi mới yên lòng nói:
“Thân thể không có vấn đề. Nhưng tại sao lại trở nên phàm ăn như thế nhỉ?” Tư Vô Nhai kỳ quái sờ cằm.
“Chuyện khác thì không sao, ta chỉ sợ con Hồng Ngư này có độc. Đồ đến từ vực sâu vạn trượng không đáng tin cậy lắm.” Minh Thế Nhân nói.
Chư Hồng Cộng lầm bầm: “Chuyện này đâu thể trách đệ chớ… đại sư huynh muốn ăn đệ đâu ngăn được.”
Minh Thế Nhân len lén liếc nhìn Vu Chính Hải đang ngủ say rồi thấp giọng nói:
“Đại sư huynh còn chưa khôi phục tu vi và ký ức, đệ sợ cái quái gì? Học hỏi nhị sư huynh kìa, phải nhân dịp này mà chiếm tiện nghi, xem huynh ấy như đệ đệ mà quản!”
Chư Hồng Cộng đầu đầy dấu hỏi chấm? Chấm hỏi?
“Chúng ta nói đạo lý là vì muốn tốt cho đại sư huynh, có hiểu không? Đệ suy nghĩ lại xem, một khi đại sư huynh khôi phục, biết rõ đệ không ngăn cản huynh ấy ăn bậy ăn bạ thì huynh ấy sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa ta nghe nói một khi ký ức khôi phục sẽ không nhớ được những chuyện xảy ra khi đang bị mất trí nhớ. Bây giờ đệ mà không quản nghiêm thì sau này xảy ra chuyện, đại sư huynh mới sẽ trách đệ đó!” Minh Thế Nhân nói.
Chư Hồng Cộng mở to mắt, sau đó vỗ đùi đánh đét một cái. “Tứ sư huynh nói rất có lý, là đệ hồ đồ!”
“Chăm sóc đại sư huynh cho tốt, ta đi trước.” Minh Thế Nhân vừa rời đi, Tư Vô Nhai thấy Vu Chính Hải không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng nên cũng rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Chư Hồng Cộng và Vu Chính Hải.
Chạng vạng tối, Chư Hồng Cộng vẫn đang suy nghĩ lời tứ sư huynh nói. Càng nghĩ càng thấy có lý, thỉnh thoảng hắn lại đấm vào lòng bàn tay một cái, hùng hồn nghĩ:
“Tứ sư huynh nói quá đúng, nếu đại sư huynh thật sự khôi phục thì sẽ trách ta không kịp thời ngăn cản huynh ấy. Không được, phải quản giáo đại sư huynh cho tốt!”
Chư Hồng Cộng quay đầu nhìn Vu Chính Hải đang nằm ngáy khò khò trên giường, cung kính cúi đầu nói: “Xin lỗi đại sư huynh!”
Có lẽ động tĩnh hơi lớn, hoặc là vừa đúng lúc, thiếu niên Vu Chính Hải tỉnh lại.
“Đại sư huynh?”
Vừa mở mắt ra, chuyện đầu tiên Vu Chính Hải nói chính là: “Cho ta đồ ăn đi.”
Chư Hồng Cộng chắp tay sau lưng, mặt lạnh đáp: “Ăn cái gì mà ăn! Nhìn xem huynh phàm ăn thành cái dạng gì rồi?”
Thiếu niên Vu Chính Hải khẽ giật mình kinh ngạc nhìn Chư Hồng Cộng.
Quãng thời gian này hai người khá thân cận, Vu Chính Hải cho rằng trong số các đồng môn, quan hệ giữa hắn và lão bát là tốt nhất. Vu Chính Hải thậm chí còn quen với cảm giác ra lệnh cho Chư Hồng Cộng. Nay đột nhiên thái độ của Chư Hồng Cộng thay đổi khiến Vu Chính Hải cũng phải giật mình.
“Ta thấy đói…”
“Vậy cũng không được, ta làm vậy là vì muốn tốt cho huynh thôi. Huynh có biết trước đó huynh đã ăn cái gì không? Đó là Hồng Ngư do sư phụ mang về từ vực sâu vạn trượng, cũng may không xảy ra chuyện lớn. Nếu huynh có bề gì…” Chư Hồng Cộng xụ mặt, tỏ thái độ trưởng bối.
“Bát sư đệ, cho ta ăn một lần nữa thôi…” Vu Chính Hải cầu khẩn.
Chư Hồng Cộng lắc đầu nói: “Không được! Lúc trước ta cho huynh mặt mũi, huynh lại còn làm cao!”
Nói xong hắn ngồi xuống mép giường, nói: “Lại đây bóp vai cho ta đi!”
“Ừm.” Vu Chính Hải ngoan ngoãn đi tới bóp vai cho Chư Hồng Cộng.
“Ta đây là muốn tốt cho huynh đó. Bảo huynh bóp vai là để huynh nhớ rõ thân phận của mình. Huynh là đại sư huynh nhưng không có nghĩa huynh muốn làm gì là làm đó, huynh phải làm gương cho mọi người, huynh nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.”
Chư Hồng Cộng nhắm mắt lại, lộ ra biểu tình hưởng thụ. Mẹ nó dễ chịu làm sao.
“Tiếp tục bóp chân.” Chư Hồng Cộng chỉ tay xuống chân mình.
Dễ chịu thật nha.
Chư Hồng Cộng dần dần rơi vào giấc ngủ. Vu Chính Hải mệt mỏi không chịu được cũng ngoẹo đầu tựa vào thành giường ngủ mất.
Đêm xuống.
Trong gian phòng tràn ngập tiếng ngáy to đinh tai nhức óc, Chư Hồng Cộng đang ngủ say như con lợn chết.
Toàn thân Vu Chính Hải nóng như lò lửa khiến hắn lăn qua lăn lại. Mộng cảnh xộc vào đầu hắn, những hình ảnh như một cuốn phim chiếu không ngừng nghỉ trong đầu.
Đánh nhau, giật đồ, bị người bán đến Lâu Lan, bị tra tấn hành hạ đến chết, rồi phục sinh bái sư học nghệ, được ban cho Bích Ngọc Đao, bước vào cảnh giới bát diệp, thành lập U Minh Giáo, thu nhận tứ đại hộ pháp… mọi thứ ùa vào trong não hải.
Một đêm trôi qua.
Tia nắng sớm nhảy nhót trên bệ cửa sổ. Chư Hồng Cộng chậm rãi mở mắt sau một giấc ngủ ngon lành.
Hắn nghiêng đầu nhìn Vu Chính Hải còn đang ngủ bên thành giường, không khỏi nhíu mày: “Đứng lên!”
Vu Chính Hải không trả lời.
Chư Hồng Cộng đứng lên, thoải mái duỗi người vươn vai rồi ngáp một cái. Thấy Vu Chính Hải vẫn không có động tĩnh, hắn gọi to: “Vu Chính Hải.”
Nhớ lại chuyện ngày hôm qua, Chư Hồng Cộng đột nhiên cảm thấy trước đó mình quá ngu. Lẽ ra nên lợi dụng việc này mà sai bảo đại sư huynh mới đúng, về điểm này đúng là nhị sư huynh cao tay hơn hẳn.
Chư Hồng Cộng hoạt động tay chân giãn gân giãn cốt rồi ngồi xuống đối mặt với Vu Chính Hải. “Mau đứng dậy, đi lấy nước rửa mặt cho ta.”
Vụt! Vu Chính Hải đột ngột đứng dậy như cương thi.
Chư Hồng Cộng thấy vậy bèn thúc giục: “A? Sao huynh còn đứng đó thất thần! Vu Chính Hải !”
Vu Chính Hải xoay người lại, giọng nói trầm ổn đầy uy áp: “Đệ gọi ta là gì?”
Chư Hồng Cộng lại ngáp một cái, đầu không ngẩng lên đã nói: “Chẳng lẽ lại gọi huynh là Tiểu Vu?”
“Hửm?” Âm thanh đề cao.
Lúc này Chư Hồng Cộng mới cảm thấy không khí có điểm kỳ lạ, bèn xoay người nhìn về phía Vu Chính Hải đang ngồi ngay ngắn trên giường.
Sau đó hắn đứng sững người tại chỗ.
Gương mặt Vu Chính Hải nghiêm túc đến cực điểm, hàng chân mày nhíu lại, quần áo trên người đã nứt ra, dáng người khôi ngô vạm vỡ đã trở lại. Từ tư thế ngồi đến sắc mặt, khí thế và ánh mắt đó… đều khiến Chư Hồng Cộng đứng chết trân.
Vu Chính Hải lạnh như băng nhìn Chư Hồng Cộng, không nói một lời, bàn tay khẽ đảo.
Bích Ngọc Đao nằm trên kệ ở đằng xa cấp tốc bay vào lòng bàn tay hắn, đao cương quanh quẩn trên lưỡi đao chợt loé lên rồi biến mất.
Vận dụng nguyên khí hay điều khiển đao cương đều vô cùng thuần thục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận