Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2027: Vu oan hãm hại

Nơi xa, Bạch Đế đáp lời: “Thất Sinh, nếu ngươi nguyện ý trở về, cánh cửa của chúng ta luôn mở rộng chào đón ngươi.”
Nhạc Dương Tử cạn lời.
Mấy lời này rất có phân lượng. Các tu hành giả và thập điện lập tức cảm thấy Nhạc Dương Tử là tên tiểu nhân gian trá.
Như thế vẫn chưa đủ, Thất Sinh lại nói: “Ngươi là điện thủ lâm thời của Ngự Thú điện, khi Nhạc Kỳ rời khỏi Thái Hư, chẳng lẽ ngươi lại không biết? Theo ta biết thì chính hắn đã tự ý dẫn Trọng Minh Điểu của thánh nữ rời đi.”
Lam Hi Hoà cũng lên tiếng: “Trọng Minh Điểu xác thực đã đi cùng Nhạc Kỳ đến Trọng Minh Sơn, sự tình này đã được điều tra rõ ràng, cả hai đều chết trong tay Hỏa thần Lăng Quang. Trọng Minh Sơn bị chân hỏa thiêu đốt, điểm này Thánh Điện đã biết.”
Đến Lam Hi Hoà cũng hỗ trợ làm chứng, Nhạc Dương Tử ngươi chẳng phải là ngậm máu phun người?
Hiện tại Nhạc Dương Tử có miệng mà không thể bào chữa, nghẹn đến khó chịu vô cùng.
Thất Sinh thừa cơ nói: “Hoa chí tôn, chúng ta vốn là đồng liêu, ngươi lại mang hắn đến đây có khác nào ngươi cũng hoài nghi ta?”
Hoa Chính Hồng lộ ra nụ cười lúng túng: “Sao có thể chứ? Ta đã sớm biết Nhạc Dương Tử có lòng muốn làm loạn, hôm nay mang hắn đến chẳng qua là muốn xem hắn chơi chiêu gì mà thôi.”
Nhạc Dương Tử: “Ngươi…”
“Ngươi đáng bị tội gì, Nhạc Dương Tử?!”
Bị công kích ngược, Nhạc Dương Tử hốt hoảng lùi về sau. Hắn cảm giác toàn trường đều đang nhắm vào mình. Ánh mắt lướt qua đám người, hắn đột nhiên nhìn về phía Ngân Giáp Vệ từ đầu đến cuối đều đạm nhiên đứng ở một bên.
Đầu óc xoay chuyển thật nhanh, Nhạc Dương Tử lập tức chỉ tay vào Ngân Giáp Vệ nói: “Là hắn! Hắn mới là Tư Vô Nhai!”
Mặc kệ có phải hay không, cứ nói thế trước đã, dù sao tình hình cũng không thể tệ hơn được.
“Hửm?” Thất Sinh nhướng mày nói, “Đã đến nước này mà còn dám mạnh miệng?”
Nhạc Dương Tử cắn răng nói: “Chỉ là một tên Ngân Giáp Vệ sao lại có tu vi cao thâm như vậy? Nếu ta đoán không sai thì hắn chính là Chí Tôn!!”
“Ngân Giáp Vệ cấp Chí Tôn?”
Điều này khiến đám người không thể tưởng tượng nổi. Trước đó ba vị Đại Đế và thập điện đều cảm thấy kỳ quái. Cao thủ tu hành bậc này lại tình nguyện làm một tên Ngân Giáp Vệ đúng là khó hiểu.
“Tư Vô Nhai, ngươi cho rằng ngươi che giấu được bí mật này? Suýt chút nữa mọi người đã bị ngươi lừa gạt!” Nhạc Dương Tử lớn tiếng nói.
Một chút phong phạm cao thủ cũng không còn.
Thất Sinh trầm giọng nói: “Hoa chí tôn, còn không mau áp giải loại người vô lại này đi chịu phạt?”
“Chột dạ! Hắn chột dạ rồi, hắn nhất định chính là Tư Vô Nhai!” Nhạc Dương Tử cắn chết không tha.
Kiểu nói này của Thất Sinh khiến đám người có vẻ nghi hoặc.
Thất Sinh lại nói: “Sự thật đã rõ ràng. Ngân Giáp Vệ, bắt hắn lại!”
Tên Ngân Giáp Vệ kia khẽ gật đầu: “Vâng.”
Toàn thân hắn hóa thành một đạo lưu tinh vọt tới trước mặt Nhạc Dương Tử, tốc độ và lực lượng đều mạnh hơn trước đó ba phần. Nhạc Dương Tử cả kinh liên tiếp lùi về phía sau.
Ngay khi Ngân Giáp Vệ sắp chạm vào Nhạc Dương Tử, Hoa Chính Hồng đột nhiên gọi ra hồng liên.
Oanh! Hồng liên hiện ra giữa hai người, ngăn chặn đòn tấn công của Ngân Giáp Vệ.
“Có phạt cũng là do bản Chí Tôn phạt hắn!” Hoa Chính Hồng cảm nhận được lực lượng của Ngân Giáp Vệ, lòng sinh kinh ngạc. “Lộ ra gương mặt của ngươi!”
Dưới chân Hoa Chính Hồng sinh liên tọa, mười hai mảnh liên diệp đều nở rộ, năng lượng cường hoành va chạm với Ngân Giáp Vệ.
Ầm ầm!
Không gian Vân Trung Vực rung động kịch liệt.
Ngân Giáp Vệ lăng không xoay chuyển, hai tay giang rộng kéo không gian trở nên vặn vẹo, trên hai bàn tay xuất hiện ngọn lửa lóe lên rồi biến mất. Hắn bay lùi về sau trăm mét mới ngừng lại.
Toàn trường rơi vào yên tĩnh. Có thể ngăn cản một chiêu của Hoa Chí Tôn, Ngân Giáp Vệ này rất không đơn giản.
Rắc !
Mũ giáp trên mặt Ngân Giáp Vệ nứt ra.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn. Cho dù tu vi hắn kinh người nhưng vẫn kém Hoa Chính Hồng ba phần. Hoa Chính Hồng và Tuý Thiền là cao thủ cùng một cấp bậc, một chưởng vừa rồi thuần túy chỉ là để xem mặt Ngân Giáp Vệ chứ không phải giết người.
Mũ giáp nứt ra. Đám người mở to mắt nhìn.
Chỉ thấy Ngân Giáp Vệ có gương mặt tang thương, đôi mắt thâm thúy, giữa hàng chân mày truyền ra cảm giác thê lương. Ngũ quan của hắn như vỏ cây khô héo, mái tóc cáu bẩn dính bết lại.
Đây nào phải người trẻ tuổi… Rõ ràng là một lão nhân đã trải qua vô số tang thương!
Sắc mặt Nhạc Dương Tử đại biến, khi nhìn đến gương mặt Ngân Giáp Vệ, hắn không nói thêm một câu dư thừa nào, vào một cái nhảy lên không trung: “Thanh điểu!”
Hoa Chính Hồng lạnh lùng nói: “Thật to gan, dám vu oan hãm hại điện thủ Thất Sinh!”
Hoa Chính Hồng phóng lên chân trời, hồng liên nở rộ che khuất cả bầu trời. Đóa liên hoa cấp tốc vây quanh thanh điểu.
“Xuống đây!” Liên hoa như rồng cuốn đánh vào ngực Nhạc Dương Tử.
Nhạc Dương Tử phun ra máu tươi, rơi xuống đất. Hoa Chính Hồng lăng lệ đánh ra một chưởng khiến Nhạc Dương Tử kêu thảm một tiếng rồi ngất đi.
Hai tu hành giả cấp tốc tiến tới trói buộc tu vi hắn.
Hoa Chính Hồng nói: “Áp giải xuống, chờ xử lý.”
“Vâng.”
Hoa Chính Hồng xử lý xong chuyện này lại chắp tay nói với Thất Sinh: “Điện thủ Thất Sinh, chuyện hôm nay có chút hiểu lầm, ta xin bồi tội với ngươi.”
Thất Sinh cười nói: “Đều là chuyện nhỏ, Hoa chí tôn khổ cực rồi.”
Hoa Chính Hồng nhìn về phía Ngân Giáp Vệ: “Không ngờ Đồ Duy điện lại có một vị cao thủ như thế, hạnh ngộ.”
Thất Sinh nói: “Vị này là bằng hữu tốt nhất của ta ở kim liên giới, trước kia sống nương tựa lẫn nhau, đồng cam cộng khổ. Đời này hắn không muốn triển lộ tài năng, chỉ thích khiêm tốn mà sống, thế nhân không biết hắn chính là thiên tài nhất đẳng. Một trăm năm trước, hắn cùng ta đến Tác Ngạc, lấy được thổ nhưỡng Thái Hư, thành công bước vào cảnh giới Chí Tôn! Hoa chí tôn… ngươi có hài lòng với lời giải thích này không?”
Hoa Chính Hồng đáp: “Ta không có ý hoài nghi điện thủ Thất Sinh, điện thủ hiểu lầm rồi. Anh hùng không hỏi xuất thân, cho dù là ai thì cũng đều đang cố gắng giữ gìn cân bằng Thái Hư. Chuyện hôm nay dừng ở đây, ta không quấy rầy các vị nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận